Tôi tên là Mai, 32 tuổi, đã kết hôn được 6 năm với chồng là Trung. Chúng tôi có một cuộc hôn nhân tưởng chừng yên ấm, không con cái nhưng đầy ắp những điều tử tế – ít nhất là tôi vẫn nghĩ thế cho đến ngày hôm đó.
Người bạn thân nhất của tôi là Phương – chúng tôi chơi với nhau từ hồi đại học. Suốt những năm qua, Phương như một phần của gia đình tôi. Cô ấy biết rõ mọi chuyện giữa tôi và Trung, thậm chí đôi khi còn giúp tôi làm hoà mỗi lần vợ chồng xảy ra mâu thuẫn nhỏ. Tôi không có chị em gái, nên trong mắt tôi, Phương là người gần gũi nhất sau mẹ ruột.
Khoảng hơn một năm trước, Phương bất ngờ chuyển chỗ làm, rồi cũng ít liên lạc dần. Tôi hỏi, cô ấy chỉ bảo bận, stress, nhiều việc… nên tôi tôn trọng, không gặng hỏi. Cho đến một buổi chiều đầu tháng Tám, tôi nhận được tin nhắn từ Phương:
“Tao mới sinh rồi. Là con trai. Mẹ tròn con vuông. Không muốn làm ầm lên đâu nhưng tao vẫn muốn báo cho mày biết.”
Tôi mừng rỡ đến rơi nước mắt. Dù Phương chưa từng nhắc đến người yêu hay mang thai, nhưng tôi nghĩ chắc cô ấy muốn giữ kín chuyện đời tư. Tôi nhắn lại ngay:
“Thật không? Trời ơi! Sao không nói gì từ đầu! Tao đến viện luôn nhé?”
Phương từ chối:
“Tao sinh ở quê, chưa lên thành phố. Cũng không muốn ai tới. Nhưng cảm ơn mày.”
Dù có chút hụt hẫng, tôi vẫn nhắn:
“Thế thì để tao gửi mừng. Con trai đầu lòng, không mừng sao được! Tao chuyển khoản cho mày 10 triệu, mày nhớ mua gì cho mẹ con mày nhé.”
Cô ấy im lặng vài phút rồi chỉ nhắn:
“Cảm ơn mày.”
Vài ngày sau, tôi vẫn không thấy Phương đăng gì lên mạng xã hội. Chỉ một dòng trạng thái mờ nhạt: “Cuối cùng, cũng chào đón được điều quý giá nhất cuộc đời.” Không ảnh, không tên bé, không gì cả. Tôi thấy lạ nhưng nghĩ chắc cô ấy vẫn giữ kín đời sống cá nhân.
Một tuần sau, khi tôi gọi điện để hỏi thăm thì Phương không bắt máy. Thay vào đó, cô ấy nhắn lại một tin ngắn ngủn:
“Tao sẽ nói chuyện với mày, nhưng mày phải chuẩn bị tinh thần.”
Tim tôi bất giác đập nhanh.
Tối hôm đó, Phương gửi cho tôi một đoạn ghi âm dài gần 10 phút. Cô ấy không gọi điện, không gặp trực tiếp. Chỉ là một file âm thanh. Tôi mở lên, vừa nghe vừa thấy tay mình run bần bật.
“Mai à… Tao biết mày sẽ sốc. Nhưng tao không thể giấu mày cả đời. Người làm tao có thai… là Trung – chồng mày.”
Tôi như chết lặng. Mọi âm thanh xung quanh biến mất. Tai tôi ù đi.
“Chuyện xảy ra cách đây gần hai năm. Khi tụi mày cãi nhau lớn rồi mày bỏ về ngoại một tháng. Tao không định kể chi tiết, vì tao biết dù thế nào cũng là phản bội. Tao đã định bỏ cái thai. Nhưng rồi tao lại giữ lại. Mày có thể ghét tao, chửi tao, không bao giờ muốn nhìn mặt tao. Tao đáng bị thế. Tao chỉ… muốn mày biết rõ sự thật. Không phải để xin tha thứ. Chỉ là tao không muốn mày sống trong ảo tưởng.”
“Tao không đòi hỏi Trung điều gì. Tao chỉ cần con. Tao không phá hoại hôn nhân của tụi mày. Tao xin lỗi.”
Mỗi từ như một nhát dao cứa vào tim tôi. Người bạn thân nhất – người mà tôi gọi là chị em – lại chính là người lên giường với chồng tôi. Không phải một cơn say nắng thoáng qua. Mà là một đứa trẻ đã ra đời. Tôi ngồi đó, điện thoại rơi xuống sàn, tim như đông cứng lại.
10 triệu đồng tôi chuyển đi để “chúc mừng” đứa trẻ – hoá ra là để chúc mừng kết quả của sự phản bội.
Tôi không khóc. Không gào. Chỉ là cảm giác như toàn bộ thế giới xung quanh mình đã sụp đổ.
Tôi ngồi trong bóng tối suốt hơn một tiếng sau khi nghe xong đoạn ghi âm của Phương. Không giận dữ, không gào khóc, chỉ một trạng thái gần như… bị rút cạn linh hồn. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn tin vào tình cảm chân thành. Tin vào bạn bè, gia đình, và đặc biệt là hôn nhân. Tôi đã dành những năm tháng đẹp nhất của mình cho một người đàn ông mà hóa ra lại là kẻ dối trá giỏi nhất tôi từng biết.
Còn Phương? Cô ta không phải một người dưng. Cô ta từng ngủ lại nhà tôi. Ngồi ăn chung mâm với tôi và chồng tôi. Nói những lời tử tế, rồi quay lưng…
Tôi đứng dậy, lấy khăn lau mặt, hít một hơi dài và gọi điện cho Trung.
– “Anh đang ở đâu?”
– “Anh đang ở công ty, có việc trễ chút. Sao thế em?”
– “Về ngay. Em có chuyện. Quan trọng.”
Giọng tôi phẳng lặng đến mức chính tôi cũng thấy sợ. Trung có vẻ hơi ngập ngừng nhưng vẫn đồng ý. Tôi chờ anh ta về như một người sắp nghe bản cáo trạng từ chính miệng bị cáo.
Khoảng 30 phút sau, Trung về. Vừa bước vào nhà, anh ta hỏi:
– “Có chuyện gì vậy em? Em không sao chứ?”
Tôi không trả lời. Chỉ đặt điện thoại lên bàn và bật đoạn ghi âm. Trung nghe chưa đến một phút đã tái mặt.
– “Cái này… em lấy ở đâu? Phương gửi cho em à?”
– “Vậy là thật?” – Tôi hỏi, bình thản như đang đọc tin dự báo thời tiết.
– “Anh… anh xin lỗi. Anh không định giấu mãi. Anh chỉ… không biết phải nói thế nào. Chuyện đó là sai. Anh biết.”
Tôi nhìn anh ta, một người đàn ông tôi từng yêu thương, giờ đây chỉ còn là một cái xác biết nói lời ngụy biện.
– “Sáu năm hôn nhân, đây là thứ anh đáp lại tôi à? Anh ngủ với bạn thân của tôi. Để rồi con của anh và cô ta ra đời, còn tôi thì mừng rỡ gửi tiền như một con ngốc. Anh có biết tôi thấy mình ghê tởm thế nào không?”
Trung cúi mặt, không dám nhìn tôi.
– “Phương… cô ấy giữ lại đứa bé. Anh không ép. Nhưng anh cũng không dám bỏ rơi con. Anh biết anh là thằng khốn.”
Tôi ngồi xuống, tay siết chặt vào nhau.
– “Tôi không còn khóc nổi nữa đâu, Trung ạ. Tôi chỉ muốn anh biết rõ điều này: tôi sẽ rời khỏi cuộc hôn nhân này. Không phải vì tôi không còn yêu, mà vì tôi không muốn bản thân mình phải sống thấp thỏm, nghi ngờ hay tổn thương thêm một lần nào nữa.”
Trung như chết đứng.
– “Em… em nghĩ kỹ chưa? Anh sai, nhưng… có thể sửa mà.”
– “Anh không hối hận vì sai. Anh chỉ sợ bị mất. Nhưng tôi mất lòng tin thì anh có sửa được không? Có lấy lại được không? Từ giờ phút này, tôi không còn là vợ anh nữa. Cũng không còn là bạn của Phương. Tôi sẽ tự viết lại cuộc đời mình, không cần hai người góp mặt.”
Tôi đứng dậy, lấy sẵn túi đồ tôi đã chuẩn bị từ trước. Tôi dọn về nhà mẹ đẻ tối hôm đó, không quay đầu nhìn lại. Không một lời chào, không một giọt nước mắt.
Ba tháng sau, tôi chính thức ly hôn. Phương có nhắn tin một lần, chỉ viết:
“Tao không mong mày tha thứ. Nhưng tao hy vọng mày sẽ sống tốt.”
Tôi không trả lời. Tôi không cần phải tha thứ, cũng chẳng cần oán hận. Tôi học được một điều: sự phản bội không phải là cú đâm sau lưng – nó là sự lặng lẽ rút cạn niềm tin của mình từng ngày, từng giờ.
Tôi bắt đầu công việc mới, tham gia một khóa học nấu ăn, và bắt đầu viết blog chia sẻ về những gì tôi đã trải qua. Lạ thay, tôi thấy bình yên.
Không còn Trung. Không còn Phương.
Chỉ còn tôi – mạnh mẽ hơn bao giờ hết.