“Chồng đưa hết lương cho mẹ chồng, còn vợ thì phải xin từng đồng để mua băng vệ sinh. Nhưng chỉ sau ba tuần, cả nhà chồng — từ bà mẹ chồng khó tính đến ông chồng nhu nhược — phải cúi đầu xin cô vợ ‘tha cho’. Và tất cả chỉ vì kế hoạch ‘3 KHÔNG’ đầy cao tay của cô ấy…”
Hà, 28 tuổi, là một nhân viên kế toán tại một công ty tư nhân. Cô lấy Nam — kỹ sư xây dựng, con một trong một gia đình truyền thống. Ngay từ lúc yêu nhau, Nam vốn là người hiền lành, nghe lời mẹ. Hà biết điều đó, nhưng không ngờ mọi chuyện lại tệ đến mức như thế này sau khi cưới.
Ngay sau đám cưới, Nam đề nghị hai vợ chồng dọn về sống chung với bố mẹ chồng “cho tiết kiệm”. Hà gật đầu. Cô nghĩ: “Chắc mẹ chồng cũng thương con dâu, mình khéo léo thì mọi chuyện sẽ ổn.” Nhưng thực tế là một cơn ác mộng kéo dài.
Cứ đến ngày mùng 5 hàng tháng, Nam lại rút toàn bộ lương — hơn 20 triệu — bỏ vào phong bì đưa cho mẹ. Không một lời bàn bạc với Hà. Cô lặng im quan sát trong vài tháng đầu. Lúc đầu cô chỉ nghĩ “chắc mẹ giữ hộ”. Nhưng đến khi cần tiền để mua vài thứ cần thiết, Nam nói:
“Em cần gì cứ nói mẹ. Anh đưa hết rồi.”
Hà sững sờ. Cô không thể tin nổi mình đã phải “xin tiền” từ mẹ chồng cho những thứ cơ bản như kem đánh răng, băng vệ sinh hay vài cuốn sách cho công việc. Tệ hơn, khi cô xin 1 triệu để gửi biếu ba mẹ ruột, mẹ chồng cô đã nói thẳng:
“Tiền là của nhà này. Nhà ngoại thì… thôi con đừng nên làm quá.”
Nhịn một lần, hai lần… nhưng đến khi Nam bắt đầu trách ngược: “Mẹ giữ tiền là tốt cho gia đình mình, em đừng ích kỷ!”, thì Hà hiểu: Đã đến lúc cô phải làm gì đó.
Hà không làm ầm lên. Cô lặng lẽ lên kế hoạch.
KHÔNG 1: Không làm việc nhà
Trước đó, Hà là người dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ… Cô phục vụ cả nhà chồng không thiếu thứ gì. Nhưng sau “cái tát vô hình” mang tên “phụ thuộc tài chính”, cô dừng lại hết.
Sáng hôm sau, cả nhà dậy muộn. Không có bữa sáng. Mẹ chồng càu nhàu: “Hà, con không nấu cháo cho bố nữa à?” Hà cười nhẹ: “Dạ, con nghĩ mẹ giữ tiền, mẹ thuê giúp việc sẽ tốt hơn. Con cũng bận lắm ạ.”
Không ai tin nổi. Mẹ chồng định gắt lên, nhưng Hà chỉ nói một câu:
“Từ nay con chỉ làm việc tương xứng với trách nhiệm và quyền lợi của mình trong nhà này.”
Nam khó chịu, nhưng không phản bác được gì.
KHÔNG 2: Không đóng góp chi tiêu
Từ tháng đó, Hà giữ lại toàn bộ lương của mình. Cô âm thầm thuê một locker tại công ty để để đồ dùng cá nhân, đồ ăn vặt, cả hộp thuốc. Trong nhà, cô sống như một “người trọ miễn phí”.
Tủ lạnh hết sữa? Không phải việc của cô. Gạo gần hết? Không liên quan. Bố chồng thắc mắc: “Sao tháng này con không đưa mẹ ít tiền đi chợ?”, cô cười:
“Con tưởng tiền trong nhà là của mẹ, và mẹ đã có lương của chồng con rồi. Con không được hỏi ý kiến gì nên con giữ phần con.”
KHÔNG 3: Không xin xỏ
Hà dừng hoàn toàn việc “xin tiền”. Cô cũng không kể khổ, không trách móc. Nhưng chỉ sau một tuần, mẹ chồng đã bắt đầu thấy chột dạ.
Mỗi lần cô ra ngoài, ăn mặc đẹp, đi đâu đó mà không báo, bà lại lo lắng. Một lần, bà hỏi:
“Con đi đâu vậy, con dâu?”
Hà đáp gọn: “Con đi gặp chuyên viên tài chính, tính chuyện tiết kiệm cho tương lai riêng. Mẹ khỏi lo ạ.”
Sự thay đổi của Hà khiến cả nhà như mất kiểm soát. Nam bắt đầu thấy mất mặt với đồng nghiệp vì vợ anh không còn nấu cơm mang đi làm. Mẹ chồng lo sợ con dâu “ra riêng”. Còn bố chồng thì phải tự giặt quần áo vì không ai rảnh giúp nữa.
Đến cuối tháng, Nam đành gợi ý: “Hay vợ chồng mình góp tiền chung, em giữ một phần. Anh nói mẹ rồi…”
Hà không đồng ý ngay. Cô chỉ nói nhẹ:
“Khi nào anh tự biết vợ anh cũng là thành viên của gia đình này — chứ không phải người giúp việc không công — thì mình nói tiếp.”
“Khi cả nhà chồng bắt đầu lo lắng, cô vợ vẫn lạnh lùng thực hiện đúng ba nguyên tắc. Nhưng cú chốt cuối cùng khiến mẹ chồng phải nắm tay xin lỗi, còn người chồng từng nhu nhược thì bất ngờ đứng lên bảo vệ vợ trước cả dòng họ…”
Ba tuần trôi qua kể từ khi Hà thực hiện kế hoạch “3 KHÔNG”.
Không ai trong nhà còn dám coi thường cô — không phải vì cô to tiếng, mà vì cô khiến mọi người buộc phải đối mặt với thực tế: Cô không hề phụ thuộc. Cô sống độc lập, tự chủ, và bình thản. Cô không cần ai thương hại, cũng chẳng cần níu kéo ai.
Và rồi, đến một ngày, cao trào bùng nổ.
Đó là buổi họp mặt gia đình bên nội. Họ hàng tụ tập đông đủ, cả nhà chồng Hà diện đồ sang trọng. Ai cũng tưởng Nam – Hà là cặp đôi “vợ đảm chồng ngoan”. Nhưng khi một người họ hàng hỏi Hà:
“Nghe nói con làm kế toán giỏi lắm, quản lý tài chính gia đình chắc đâu ra đấy ha?”
Cô bình tĩnh đáp:
“Dạ không ạ. Ở nhà chồng con, tiền lương chồng được nộp cho mẹ chồng. Còn con thì… chỉ là người sống ké.”
Cả phòng tiệc chợt yên lặng. Mẹ chồng Hà mặt tím tái. Nam giật áo vợ nhỏ giọng:
“Em nói kiểu đó là làm mẹ mất mặt.”
Hà quay sang chồng, vẫn nhẹ nhàng:
“Vậy còn em? Anh có nghĩ tới thể diện của em không khi phải xin từng nghìn để mua đồ vệ sinh cá nhân?”
Mọi người bắt đầu xì xào. Không phải vì Hà nói sai, mà vì cô nói đúng — quá đúng.
Thấy không khí căng thẳng, ông bác trưởng họ gõ chén, nói:
“Nam, cháu trưởng thành rồi. Gia đình là để chia sẻ, không phải để mẹ cháu làm thủ quỹ. Hạnh phúc không phải ở chỗ tiền ai giữ, mà là có sự tôn trọng.”
Trên đường về, Nam im lặng. Đêm đó, anh ngồi một mình ở ban công. Lần đầu tiên trong đời, anh nhìn lại tất cả.
Hà không chửi mắng, không gào thét. Nhưng chính sự im lặng dứt khoát của cô khiến anh nhận ra mình chưa từng thực sự đứng về phía vợ.
Sáng hôm sau, Nam nói với mẹ:
“Từ tháng này, lương con đưa Hà giữ. Con lớn rồi. Con muốn vợ chồng có trách nhiệm với nhau.”
Mẹ chồng gắt:
“Cái nhà này là của mẹ! Mày dám…”
Nam ngắt lời:
“Mẹ à, mẹ có thể giận con. Nhưng con sẽ không để Hà phải chịu thiệt nữa.”
Mẹ chồng lặng người. Chưa bao giờ Nam nói cứng như thế.
Vài ngày sau, bà gọi Hà vào phòng, đặt một hộp quà nhỏ lên bàn: là một sợi dây chuyền vàng.
“Mẹ xin lỗi. Mẹ cũng là phụ nữ, mẹ hiểu… Nhưng mẹ quen nắm mọi thứ. Giờ già rồi, mẹ cần học buông ra một chút. Con giữ tiền, nhưng nhớ giữ luôn cái nếp nhà mình.”
Hà nhận lấy. Không hẳn vì món quà, mà vì sự thay đổi — dù chậm chạp — từ người mẹ chồng vốn lạnh lùng.
Hà và Nam bắt đầu lập kế hoạch tài chính gia đình. Hai người mở tài khoản chung, mỗi người góp 60% thu nhập vào đó để chi tiêu nhà, còn lại giữ riêng.
Mẹ chồng, sau cú “vỡ mộng”, dần học cách sống… làm mẹ, thay vì làm “sếp tài chính”.
Bố chồng vui vẻ trở lại, còn các bữa ăn gia đình lại có tiếng cười, thay vì tiếng thở dài.
“Không phải cứ hiền là được tôn trọng. Nhưng cũng không phải cứ gào thét thì ai cũng sợ. Phụ nữ thông minh, là biết đúng lúc để ‘không làm gì cả’ — nhưng lại khiến mọi thứ buộc phải thay đổi.”