“Mẹ ốm nặng, cháu đến thay mẹ…”
Giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào không khí. Cô bé đứng trước cửa phòng phỏng vấn, tay nắm chặt vạt áo đã sờn, đôi dép nhựa cũ mòn gót. Bên trong căn phòng rộng, máy lạnh chạy êm, những người đàn ông, phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đồng loạt quay lại. Không ai tin nổi người vừa lên tiếng là một đứa trẻ khoảng bảy tuổi.
Buổi phỏng vấn hôm đó là vòng cuối để tuyển trợ lý cá nhân cho ông Hoàng Minh Khôi – vị tỷ phú nổi tiếng lạnh lùng, người mà chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến đối tác run sợ. Ông ngồi ở đầu bàn, dáng người thẳng, ánh mắt sắc như dao. Khi cô bé bước vào, ông khẽ nhíu mày.
“Cháu vào nhầm chỗ rồi,” một trợ lý lên tiếng, định dắt em ra ngoài.
Cô bé lắc đầu, nước mắt rưng rưng nhưng không khóc. “Mẹ cháu tên là Nguyễn Thị Lan. Mẹ được gọi đến phỏng vấn hôm nay… nhưng mẹ sốt cao, không dậy nổi. Cháu xin lỗi vì đến trễ.”
Căn phòng im phăng phắc. Một vài người khẽ thở dài, có người cúi mặt. Ai cũng nghĩ đây chỉ là một tình huống đáng thương nhưng vô lý.
Ông Khôi chống tay lên bàn. “Cháu nghĩ mình có thể làm gì ở đây?”
Cô bé nuốt nước bọt. “Cháu… không biết. Nhưng mẹ nói nếu không đi, mẹ sẽ mất cơ hội. Mẹ bảo cháu cứ đến, nói thật với chú.”
Một câu trả lời ngây ngô nhưng chân thành đến mức khiến người ta nghẹn lại. Ông Khôi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông cảm thấy có thứ gì đó rất lạ len vào lồng ngực – một cảm giác không thuộc về toan tính hay lợi ích.
“Cháu tên gì?” ông hỏi.
“Dạ, cháu là An.”
Không có bằng cấp, không hồ sơ, không kinh nghiệm. Nhưng có một sự can đảm mà ngay cả người lớn cũng hiếm khi có được. Ông Khôi im lặng rất lâu, lâu đến mức mọi người bắt đầu lo lắng.
Rồi ông nói: “Cho mẹ cháu thêm một cơ hội. Nhưng không phải vị trí này.”
Cô bé ngẩng lên, ánh mắt vừa hy vọng vừa sợ hãi.
“Ta muốn gặp mẹ cháu,” ông tiếp tục. “Và… cháu có thể ngồi đợi ở đây.”
Không ai ngờ, chỉ một quyết định tưởng như bốc đồng ấy, lại là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện làm thay đổi số phận của cả ông – người đàn ông tưởng như không còn trái tim – và cô bé An, đứa trẻ đến từ một gia đình nghèo nhưng mang theo một bí mật khiến tất cả phải lặng người.
Ba ngày sau, ông Khôi xuất hiện trước một căn nhà trọ nhỏ trong con hẻm chật hẹp. Ông chưa từng đến những nơi như thế này. Mùi thuốc, mùi ẩm mốc và tiếng ho khan vang ra từ bên trong khiến ông chững lại một giây trước khi gõ cửa.
Người mở cửa là một phụ nữ gầy gò, khuôn mặt xanh xao nhưng ánh mắt rất cương nghị. Bà Lan sững sờ khi nhận ra người đàn ông đứng trước mặt mình.
“Tôi là Hoàng Minh Khôi,” ông nói ngắn gọn. “Tôi đến vì con gái chị.”
Bà Lan lúng túng mời ông vào. An từ trong buồng chạy ra, đôi mắt sáng lên khi thấy ông. “Chú ơi!”
Căn phòng chỉ rộng chừng mười mét vuông. Một chiếc giường sắt cũ, một cái bàn gỗ lung lay và vài quyển sách đã ố vàng. Ông Khôi nhìn quanh, không che giấu sự trầm ngâm.
“Tại sao chị không báo hủy buổi phỏng vấn?” ông hỏi.
Bà Lan cúi đầu. “Tôi… không còn lựa chọn. Tôi cần công việc đó. An sắp đến tuổi vào lớp hai, mà tiền thuốc của tôi…”
Bà dừng lại, ho dữ dội. An vội chạy đi lấy nước, động tác quen thuộc đến đau lòng.
Ông Khôi nhìn cảnh ấy rất lâu. Rồi ông hỏi tiếp, giọng trầm xuống: “Chị từng làm kế toán cho Công ty Minh Phát, đúng không?”
Bà Lan ngẩng phắt lên. “Sao ông biết?”
“Vì mười năm trước, công ty đó phá sản do một vụ biển thủ. Người bị đổ tội là chị.”
Không khí đông cứng. Bà Lan run rẩy. “Tôi không làm. Tôi đã cố chứng minh… nhưng không ai tin.”
Ông Khôi siết chặt tay. “Người thật sự đứng sau vụ đó là anh trai tôi.”
Câu nói như một nhát dao. Bà Lan chết lặng. Ông Khôi đứng dậy, bước đến cửa sổ nhỏ. “Ngày đó, tôi chọn im lặng để bảo vệ gia đình. Nhưng cái giá là cuộc đời của chị.”
Lần đầu tiên, giọng ông vỡ ra.
“An không biết gì,” bà Lan nói khẽ. “Tôi chỉ muốn con bé sống tử tế.”
Ông Khôi quay lại, nhìn cô bé đang ngồi vẽ nguệch ngoạc trên sàn nhà. Trong bức vẽ là một người mẹ nằm trên giường, và một người đàn ông cao lớn đứng cạnh, tay đưa ra che mưa.
“Tôi sẽ lo chi phí chữa bệnh cho chị,” ông nói. “Và… nếu chị đồng ý, tôi muốn chị làm việc cho tôi, đúng chuyên môn của mình.”
Bà Lan bật khóc. Không phải vì tiền, mà vì cuối cùng cũng có người tin bà.
Nhưng ông Khôi chưa nói hết. “Còn An… tôi muốn con bé đến trường tốt hơn. Không phải vì tôi thương hại, mà vì tôi nợ hai mẹ con một lời xin lỗi.”
Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi. Không ai biết rằng, từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của họ đã rẽ sang một con đường khác – nơi sự thật dần được phơi bày, và những tổn thương cũ chuẩn bị được hàn gắn.
Ca phẫu thuật của bà Lan diễn ra sau đó hai tháng. Thành công. Khi bà tỉnh lại, người đầu tiên bà thấy không phải bác sĩ, mà là An và ông Khôi đứng cạnh giường.
“Chào mừng chị trở lại,” ông nói, giọng nhẹ hơn bao giờ hết.
Từ ngày đó, bà Lan chính thức làm việc tại tập đoàn của ông Khôi. Không còn là một nhân viên vô danh, bà dần chứng minh năng lực bằng sự cẩn trọng và liêm chính tuyệt đối. Những sổ sách cũ được rà soát lại. Sự thật mười năm trước từng chút một được khui ra.
Anh trai ông Khôi, khi đối diện bằng chứng, đã không thể chối cãi. Vụ việc được đưa ra ánh sáng. Bà Lan được minh oan.
Ngày báo chí đăng tin, bà Lan cầm tờ báo mà tay run lên. An ôm chặt lấy mẹ. “Mẹ ơi, mẹ giỏi quá.”
Ông Khôi đứng phía sau, lặng lẽ nhìn hai mẹ con. Trong lòng ông, có thứ gì đó nhẹ đi. Nhưng cũng nặng hơn – vì những năm tháng ông đã chọn sai.
An được chuyển đến một ngôi trường mới. Cô bé vẫn giản dị, nhưng ánh mắt ngày càng tự tin. Điều khiến ông Khôi bất ngờ nhất không phải thành tích học tập của An, mà là cách cô bé đối xử với mọi người.
Một lần, ông hỏi: “Nếu ngày đó chú không giúp, cháu có giận chú không?”
An suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu. “Không ạ. Vì lúc đó, chú chưa biết.”
Câu nói đơn giản ấy khiến ông Khôi phải quay đi, giấu đôi mắt đỏ hoe.
Nhiều năm sau, khi An đã là sinh viên năm nhất ngành tài chính, ông Khôi chính thức trao lại một phần quỹ học bổng mang tên bà Lan – quỹ dành cho những người từng bị oan sai trong công việc.
Trong buổi lễ nhỏ, An đứng lên phát biểu. Cô cúi đầu về phía ông Khôi. “Có những cuộc gặp chỉ kéo dài vài phút, nhưng thay đổi cả cuộc đời. Cháu mong rằng, sau này, sẽ không có đứa trẻ nào phải ‘đến thay mẹ’ nữa.”
Ông Khôi vỗ tay lâu nhất.
Ông không có con ruột. Nhưng trong sâu thẳm, ông biết mình đã có một gia đình – không bằng máu mủ, mà bằng sự chuộc lỗi, tha thứ và một quyết định đúng đắn được đưa ra từ đôi mắt trong veo của một cô bé bảy tuổi năm nào.



