Tôi sinh ra đã mang số vượng phu. Không phải kiểu mê tín mù quáng, mà là thực tế: từ người yêu cũ, bạn trai cũ, đến chồng tôi, ai gắn bó với tôi một thời gian, sự nghiệp đều đi lên thấy rõ.
Người ta bảo tôi mát tay chọn chồng.
Còn tôi biết, tôi mát tay nâng người.
Chồng tôi – Hoàng – trước khi cưới chỉ là nhân viên kinh doanh tầm trung. Lương đủ sống, không dư dả. Sau khi cưới tôi, mọi thứ thay đổi nhanh đến mức chính anh cũng bất ngờ.
Ba tôi hỗ trợ vốn, mẹ tôi chỉ đường quan hệ, còn tôi đứng sau xử lý những rắc rối mà anh không bao giờ nhìn thấy. Ba năm sau cưới, Hoàng có công ty riêng, nhà riêng, xe riêng, danh xưng “doanh nhân trẻ thành đạt”.
Tôi chưa từng kể công.
Cho đến một tối, anh nói với tôi bằng giọng rất bình thản:
“Cuộc đời thuận buồm xuôi gió thế này… chán lắm.”
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
“Anh muốn ly hôn. Anh muốn tự mình phấn đấu. Không muốn bị mang tiếng ăn bám vợ.”
Căn nhà rộng, đèn vàng ấm, ly rượu vang trên tay anh – tất cả đều là thứ anh đang chán ghét.
Tôi nhìn Hoàng rất lâu.
Không níu kéo.
Không giải thích.
Cũng không nói cho anh biết rằng: những “thuận buồm xuôi gió” kia chưa bao giờ là ngẫu nhiên.
Tôi cười.
“Ký đơn đi.”
Anh sững người. Có lẽ Hoàng chờ một màn nước mắt, trách móc, hay ít nhất là một cuộc cãi vã.
Nhưng tôi ký đơn ngay trong đêm.
Trước khi đi ngủ, tôi gọi cho mẹ.
Chỉ nói đúng một câu:
“Mẹ à, con ly hôn rồi… nhưng vận mệnh thật sự của anh ta, con chưa nói cho anh ta biết.”
Bên kia đầu dây, mẹ tôi im lặng rất lâu.
Rồi bà chỉ hỏi:
“Con chắc chưa?”
Tôi trả lời:
“Con rất chắc.”
Đêm đó, Hoàng ngủ ngon.
Còn tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm, thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Tôi biết, phần đời mà anh gọi là “tự mình phấn đấu”…
mới chỉ vừa bắt đầu.
Và nó sẽ không dễ chịu như anh tưởng.
Ly hôn xong, Hoàng dọn ra khỏi nhà trong vòng một tuần.
Rất nhanh. Rất dứt khoát.
Anh muốn chứng minh với cả thế giới – và có lẽ là với chính mình – rằng anh không cần tôi.
Thời gian đầu, Hoàng sống khá thoải mái.
Công ty vẫn vận hành, hợp đồng cũ còn hiệu lực, tiền vẫn về đều. Anh đăng ảnh check-in golf, cà phê sang, caption đầy khí chất “tự do”, “làm chủ cuộc đời”.
Bạn bè chung của chúng tôi thì thầm với tôi:
“Chắc ly hôn không ảnh hưởng mấy đâu, chồng mày giỏi mà.”
Tôi chỉ cười.
Bởi tôi hiểu rất rõ một điều:
Quán tính thành công luôn kéo dài thêm một thời gian, ngay cả khi nền móng đã bắt đầu rạn.
Ba tháng sau ly hôn, tôi nghe tin đầu tiên.
Một đối tác lớn rút hợp đồng, lý do rất mơ hồ: “Chiến lược thay đổi.”
Sáu tháng sau, một ngân hàng siết lại hạn mức tín dụng, dù trước đó chính tôi là người đứng ra bảo lãnh gián tiếp thông qua mối quan hệ gia đình.
Hoàng bắt đầu bận rộn theo cách khác:
Chạy vạy.
Gặp gỡ.
Năn nỉ.
Anh gọi cho tôi lần đầu tiên sau ly hôn vào một buổi tối muộn.
“Em có biết vì sao dạo này anh làm ăn khó không?”
Tôi trả lời rất thật:
“Em không còn ở đó nữa.”
Anh cười gượng:
“Đừng nói mấy chuyện mê tín. Anh tin là do thị trường.”
Tôi không tranh luận.
Tôi biết Hoàng là kiểu đàn ông chỉ tin vào thứ mắt thấy – tay sờ – tiền đếm được.
Và anh chưa chạm đáy.
Một năm sau ly hôn, Hoàng bán chiếc xe sang.
Hai năm sau, công ty anh sát nhập vào một doanh nghiệp khác, anh chỉ giữ vị trí quản lý trung cấp – đúng vị trí anh từng có trước khi cưới tôi.
Một người bạn cũ của anh nói với tôi trong một bữa ăn:
“Hoàng dạo này hay nhắc đến mày lắm. Nói là từ lúc chia tay, vận may rời bỏ ảnh.”
Tôi đặt đũa xuống, lòng không hả hê, cũng không thương hại.
Chỉ là cảm giác… đúng như mình đã biết trước.
Tôi không phải bùa may mắn.
Tôi chỉ là người nhìn ra tiềm năng, kết nối đúng chỗ, và bảo vệ đúng lúc.
Khi tôi không còn ở đó:
– Không ai nhắc anh giữ chữ tín với người quan trọng.
– Không ai lặng lẽ dọn đường trước những quyết định sai.
– Không ai đứng ra cứu khi anh quá tự tin.
Ba năm sau ly hôn, Hoàng tìm gặp tôi.
Không còn là doanh nhân ngạo nghễ năm xưa.
Chỉ là một người đàn ông mệt mỏi, ánh mắt đầy tiếc nuối.
“Anh sai rồi.”
Tôi không đáp ngay.
Anh nói tiếp, giọng khàn:
“Anh tưởng mình tự giỏi. Nhưng hóa ra… anh chỉ giỏi khi có em.”
Tôi nhìn anh, rất lâu.
Và tôi biết, câu chuyện này chưa kết thúc.
Tôi và Hoàng ngồi đối diện nhau trong quán cà phê cũ – nơi chúng tôi từng ký hợp đồng đầu tiên cho công ty của anh.
Ngày đó, Hoàng nắm tay tôi, nói:
“Sau này thành công, anh sẽ không quên em.”
Hôm nay, anh cúi đầu:
“Anh quên rồi.”
Tôi không trách.
Thật lòng.
Bởi có những người, chỉ khi mất hết, mới nhận ra mình từng có gì.
Hoàng hỏi tôi:
“Nếu ngày đó em nói cho anh biết… mọi thứ có khác không?”
Tôi lắc đầu.
“Không khác.”
Anh ngước lên.
“Vì sao?”
Tôi trả lời chậm rãi:
“Vì vấn đề không phải anh không biết.
Mà là anh không chịu tin.”
Tôi giải thích cho anh nghe – lần đầu và cũng là lần cuối:
Tôi không mang số vượng phu theo kiểu thần thánh.
Tôi chỉ có ba thứ:
-
Gia đình nền tảng vững.
-
Tư duy nhìn người và nhìn việc sớm hơn người khác.
-
Và một nguyên tắc: chỉ nâng người biết đứng vững.
Ngày anh bắt đầu chán nhung lụa, không phải vì cuộc đời quá dễ.
Mà vì cái tôi của anh lớn hơn khả năng gánh thành công.
Hoàng im lặng rất lâu.
Cuối cùng, anh hỏi câu tôi đã đoán trước:
“Anh còn cơ hội không?”
Tôi mỉm cười, nhưng không gật đầu.
“Cơ hội thì luôn có.
Nhưng không phải với em.”
Tôi không quay lại.
Không vì hận.
Mà vì tôi đã hiểu: có những người chỉ nên đi cùng bạn một đoạn đời.
Sau buổi gặp đó, tôi cắt liên lạc hoàn toàn với Hoàng.
Ba năm tiếp theo, tôi tái hôn.
Người đàn ông mới của tôi không giàu có khi gặp tôi.
Nhưng anh khiêm tốn, học hỏi, và không bao giờ coi sự thuận lợi là hiển nhiên.
Tôi không “vượng” cho anh theo cách Hoàng từng hưởng.
Tôi để anh tự đi – còn tôi đi bên cạnh.
Ngày anh thành công, anh nói:
“Nhờ em mà anh vững hơn.”
Tôi trả lời:
“Không.
Là vì anh biết mình đang đứng trên vai ai.”
Còn Hoàng?
Tôi nghe nói anh ổn định lại, sống bình lặng, không quá thiếu thốn nhưng cũng không còn hào quang.
Có người hỏi tôi:
“Có bao giờ tiếc không?”
Tôi chỉ nói:
“Không ai mất vận may.
Chỉ là họ đánh rơi người mang nó đến.”



