Nghe tin tôi đến thăm vợ cũ nằm viện, vợ mới tới làm loạn hết cả lên. Lúc này tôi mới giật mình nhìn vào đầu giường bệnh

Nghe tin tôi đến thăm vợ cũ nằm viện, vợ mới tới làm loạn hết cả lên. Lúc này tôi mới giật mình nhìn vào đầu giường bệnh — nơi một dòng chữ viết nguệch ngoạc khiến tôi chết lặng: “Người nhà: Chồng – Nguyễn Văn Hưng.”
Mà tôi là Nguyễn Văn Hưng.
Chỉ có một mình tôi.
Hóa ra… tôi đã bị lừa cả một đống, chỉ vì một điều mà suốt một năm qua tôi cứ nghĩ là không còn quan trọng nữa.

Tôi và vợ cũ chia tay đã một năm.

Không phải vì hết yêu. Càng không phải vì có người thứ ba.
Mà vì mẹ tôi. Bà quen thói kiểm soát từ lúc tôi còn nhỏ, và khi tôi lấy vợ, bà bắt đầu dồn mọi ánh mắt soi mói về phía cô ấy – Ngân.
“Không đẻ được!”, mẹ tôi buông câu đó ngay lần Ngân sảy thai đầu tiên.

Tôi nhớ rõ cái đêm Ngân thu dọn đồ, ánh mắt cô ấy bình lặng, nhưng đau.
“Anh đừng chọn em hay mẹ anh, vì em rút lui rồi.”

Tôi đã để cô ấy đi như vậy, nghĩ đơn giản: “Duyên hết thì thôi.”
Cho đến ba hôm trước, khi tôi đang ngồi nhâm nhi ly cà phê sáng, tin nhắn từ một bạn học cũ hiện lên:

“Hình như vợ cũ ông đang nằm viện sản, một mình. Phòng 503, tầng 5, khoa sản bệnh viện A.”

Tôi đứng hình. “Sản?”
Làm sao mà… cô ấy lại vào khoa sản?

Chiều hôm đó, tôi đến bệnh viện.
Tôi không gọi điện, không báo trước. Một phần vì không chắc cô ấy có muốn gặp tôi. Một phần vì có điều gì đó âm ỉ trong lòng – nỗi bứt rứt kỳ lạ mà tôi chưa từng cảm thấy kể từ sau khi chia tay cô ấy.

Phòng 503 yên ắng.
Tôi bước vào, Ngân đang nằm nghiêng quay mặt ra cửa sổ. Cô ấy gầy hơn, nhưng sống mũi vẫn cao, hàng mi vẫn dài, và vẻ bình thản vẫn khiến tôi khó thở như ngày đầu gặp nhau.

Trên tay cô ấy là một đứa bé sơ sinh – da đỏ hỏn, ngủ say, đôi môi chóp chép.

Tôi đứng chết trân.

Ngân quay lại, và trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy đôi mắt cô ấy ngập nước, không còn kịp giấu nữa.

“Anh…”
“Là con… của ai?” – tôi lắp bắp, ngớ ngẩn.

Cô ấy im lặng. Rồi bỗng bật khóc.

Tôi ngồi xuống cạnh giường, không dám chạm vào đứa bé, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Ngân.
Cô ấy kể, giọng lạc đi trong nước mắt:

“Lúc đó bác sĩ bảo tỷ lệ mang thai thấp, không phải không thể. Nhưng mẹ anh cứ ép, cứ nói những điều khiến em không thở nổi.”

“Khi em đi, em đã biết… mình có thai. Nhưng em không nói. Vì em nghĩ anh chẳng thể chọn em.”

Tôi run rẩy.
Một năm. Cả một năm tôi sống trong ảo tưởng mình là người bị bỏ lại.
Trong khi Ngân, với cái bụng ngày càng lớn, đi hết bệnh viện này tới trung tâm kia, tự mình chuẩn bị tất cả.

“Anh đã từng nghĩ… nếu lúc đó em níu kéo, có lẽ…”

“Còn nếu anh từng bước ra khỏi cái bóng của mẹ anh… có lẽ em đâu cần phải bỏ đi.”

Chúng tôi im lặng.

Tôi cúi xuống nhìn đứa bé – con gái, khuôn mặt giống tôi như đúc.
Cảm xúc bủa vây. Hối hận. Day dứt. Và một cơn giận âm ỉ chính mình.

Ngay lúc ấy, cánh cửa bật mở.
Vợ hiện tại của tôi – Trang – đứng đó, đôi mắt như tóe lửa.

“Tôi biết mà! Anh bảo đi họp mà hóa ra là… thăm con riêng à?”
“Trang, nghe anh giải thích…”
“Không cần! Giỏi đấy. Cả năm nay tôi lo cho anh, còn anh thì lén lút sau lưng tôi với con của vợ cũ? Định diễn phim Hàn Quốc à?”

Tôi đứng dậy, chắn giữa Trang và giường bệnh.
Ngân ôm con quay mặt đi.

“Trang, anh không biết về đứa bé này. Đến tận hôm nay… anh mới biết.”

“Anh nghĩ tôi tin à?” – Trang gào lên, gạt tay tôi ra.

Y tá chạy vào, nhỏ nhẹ: “Chị ơi, xin giữ trật tự, ở đây là phòng hậu sản.”

Nhưng đã muộn.
Sự thật phơi bày. Vết nứt cũ chưa lành, vết cắt mới lại thêm sâu.

Sau khi Trang bỏ đi, Ngân không nói gì.
Tôi đứng dậy, định rót nước thì ánh mắt vô tình nhìn lên tấm bảng cài ở đầu giường.

“Người nhà: Chồng – Nguyễn Văn Hưng.”

Tôi chết lặng.
Ngân thấy tôi nhìn, nhẹ nhàng nói:

“Em không biết điền ai vào. Em nghĩ… chắc chỉ có mình anh là người duy nhất nên đặt ở đó.”

Tôi siết chặt tay.
Lòng quặn lại. Từng câu từng chữ như xé tim.

Người phụ nữ này, đã âm thầm mang đứa con của tôi, giấu đi cả thế giới, chỉ để giữ lại lòng tự trọng cuối cùng.

Tôi lái xe về trong im lặng. Trong đầu lặp đi lặp lại là tiếng con khóc, giọng Ngân vỡ vụn, và ánh mắt rực lửa của Trang.

Trang không gọi, cũng không nhắn. Tôi đoán cô ấy đang dọn đồ. Có lẽ cô ấy nghĩ mình bị phản bội — và nếu nhìn từ góc độ đó, tôi chẳng có cách nào bào chữa.

Nhưng sự thật thì sao?

Tôi cũng chỉ là một thằng chồng từng hèn nhát không bảo vệ nổi vợ cũ, giờ lại thêm tội… không dám đối diện với tình cảm thật trong lòng.

Tôi nhớ lại khi Trang xuất hiện trong đời tôi — nhẹ nhàng, không áp lực, không mẹ chồng nàng dâu. Một cuộc sống “được chọn sẵn” – dễ chịu, nhưng nhạt nhẽo.
Còn Ngân… chưa từng rời khỏi trái tim tôi.

Nhưng giờ tôi có quyền lựa chọn không? Khi một người thì tổn thương vì quá khứ, người còn lại thì tan vỡ vì hiện tại?

Sáng hôm sau, tôi quay lại viện. Ngân đã chuyển xuống phòng chăm sóc sau sinh. Bé con đang ngủ ngon lành trong chiếc nôi nhỏ cạnh giường mẹ.

Tôi chưa kịp mở lời thì… mẹ tôi đến.

Tôi sững người. Không phải tôi gọi bà. Là… ai?

Ngân hơi giật mình, nhìn bà. Mẹ tôi vẫn với ánh mắt sắc như dao cạo, dáng người nhỏ nhưng giọng lớn.

“Cháu gái à?” – bà nói thẳng.

Ngân gật đầu, không nói.

Tôi định xen vào, nhưng mẹ tôi bước lại, cúi xuống nhìn đứa bé.

Một lúc lâu, bà khẽ nói:
“Giống thằng Hưng y đúc.”
Rồi bà quay sang tôi:

“Sao mày không nói sớm? Mày để người ta mang nặng đẻ đau một mình à?”

Tôi chết lặng. Người phụ nữ này – từng ép tôi rời xa Ngân – giờ lại là người nói ra điều tôi đáng lẽ phải làm từ đầu.

Ngân rớm nước mắt, quay mặt đi.

Tôi nắm tay mẹ, nhỏ giọng:
“Má, con xin lỗi. Nhưng đừng tổn thương cô ấy lần nữa.”

Mẹ tôi chỉ đáp: “Tao đến là để nói xin lỗi.”

Trang đến căn hộ khi tôi vừa về. Cô ấy vẫn còn ở đó – chưa dọn đi, nhưng mắt đỏ hoe.

“Em không cần biết anh yêu ai trước. Nhưng rõ ràng, anh chưa từng yêu em đủ để thành thật.”
“Anh không có gì để nói dối cả.”
“Thế sao anh chưa từng nhắc đến cô ta? Hay cái thai đó? Anh có biết em đã cố gắng thế nào không?”

Tôi im lặng.

Trang bước đến, đặt lên bàn chiếc nhẫn cưới.

“Em không muốn làm người thay thế. Em cần tình yêu, không phải trách nhiệm. Anh nên về nơi anh thuộc về.”

Tôi không giữ lại. Không vì tôi không thương Trang, mà vì… tôi không thể thương ai hết lòng khi trái tim mình chưa từng dứt khỏi một người khác.

Ba tuần sau, tôi chính thức làm giấy khai sinh cho bé. Tên con là Nguyễn Diệp An – cái tên Ngân đã nghĩ ra từ khi mang thai tháng thứ ba.

Tôi xin chuyển công tác về chi nhánh gần nhà Ngân. Không sống chung ngay, nhưng ngày nào cũng đến. Giặt đồ, bế con, mua sữa. Tất cả những việc lẽ ra tôi đã làm từ một năm trước.

Một buổi tối, sau khi cho con bú xong, Ngân ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài:

“Anh nghĩ… mình có thể bắt đầu lại từ đâu?”

Tôi bước đến, ngồi xuống cạnh cô ấy.

“Không phải bắt đầu. Mà là tiếp tục.”
“Vì anh vẫn chưa từng dừng lại.”

Ngân quay sang, mỉm cười.

Rồi cô ấy bế con đặt vào tay tôi.
Đứa bé nhìn tôi, đôi mắt long lanh chớp chớp. Bỗng môi con hé mở, tiếng bập bẹ chưa rõ nhưng rõ ràng một từ:

“… Bố.”

Tôi ôm con chặt hơn, nước mắt trào ra.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự hiểu thế nào là gia đình.

Tôi từng nghĩ duyên số là thứ khó đoán. Nhưng thật ra, duyên có thể mỏng, nhưng lòng người mới là thứ khiến nó tan hay còn.

Nếu bạn đang đứng giữa một ngã ba – quá khứ và hiện tại – hãy lắng nghe bản thân.
Vì một khi bạn biết rõ mình yêu ai, thì chẳng có gì là quá muộn, miễn là bạn đủ dũng cảm để quay đầu.