“Khi cánh cửa bật mở, tôi như chết lặng. Không phải vợ tôi nằm đó như mọi ngày, mà là một người phụ nữ lạ, đứng thẳng người, ánh mắt xuyên thấu như dao nhọn, tay cầm chiếc điện thoại có đoạn ghi âm đang phát dở…”
Tôi tên Hùng, 36 tuổi, nhân viên hành chính một công ty xây dựng. Cuộc sống tôi từng bình lặng, không vinh quang, nhưng đủ đầy. Tôi có một người vợ – Vy – dịu dàng, đảm đang. Chúng tôi cưới nhau 8 năm, chưa con. Một năm trước, tai nạn giao thông ập đến như cơn lốc, cướp đi khả năng đi lại của Vy. Cô ấy liệt nửa người, phải nằm một chỗ.
Bốn tháng – đúng bốn tháng kể từ lần cuối tôi được “giải tỏa”. Tôi chăm sóc cô ấy hàng ngày, làm mọi việc từ lau người, đút cơm, thay tã… Nhưng tôi là đàn ông. Cơ thể tôi gào thét, đầu óc tôi bị bóp nghẹt trong vòng luẩn quẩn giữa nghĩa vụ và dục vọng.
Rồi “nó” xảy ra.
Hà – em gái nhân sự mới về công ty – trẻ, nóng bỏng, mắt lúc nào cũng như đang mời gọi. Những tin nhắn thả thính ban đầu tôi còn chối từ. Nhưng dần dần, sự tủi thân, mỏi mệt, và ham muốn như con thú đói lâu ngày khiến tôi buông thả.
Tôi nói dối Vy rằng phải đi công tác Đà Nẵng 10 ngày.
Ngày đầu tiên, Hà đặt tay lên ngực tôi và hỏi:
– “Anh nhớ em không?”
Tôi không trả lời. Tôi chỉ cúi xuống, và tất cả bản năng trong tôi bùng cháy. Chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ khát cháy giữa sa mạc. Trong 10 ngày đó, tôi như sống lại. Không gánh nặng, không tiếng máy thở, không mùi thuốc khử trùng. Chỉ có rượu, mùi nước hoa và những tiếng rên ám ảnh.
Nhưng rồi mọi thứ cũng phải kết thúc. Tôi bắt taxi trở về nhà, vẫn trong cơn hưng phấn mơ hồ. Tôi nghĩ chắc Vy sẽ gọi hỏi han, hoặc ít nhất là trách yêu vì “đi xa quá”. Nhưng lạ lùng, không có một tin nhắn nào.
Cánh cửa bật mở. Tôi bước vào. Phòng khách sáng trưng. Không có Vy trên giường. Không có mùi thuốc. Không có tiếng TV nhỏ đều đều.
Và rồi… tôi thấy cô ấy.
Một người phụ nữ mặc bộ vest trắng tinh, tóc búi cao, nước da mịn màng, ánh mắt đanh thép. Trong tay là điện thoại đang phát đoạn ghi âm:
– “Anh ở trên em… đừng ngừng lại… em nhớ anh lắm…”
Tôi chết lặng. Đó là giọng Hà. Và… cả tôi.
Tôi lắp bắp:
– “Cô là ai… Vy đâu rồi?”
Cô ấy không trả lời. Tiếng ghi âm tắt. Rồi một giọng trầm lạnh vang lên từ phía sau tôi:
– “Anh nên hỏi: ai là người đã đặt camera trong phòng khách. Và ai là người gửi đoạn ghi âm này cho tôi.”
Tôi quay phắt lại. Đứng đó, trên chiếc xe lăn điện, chính là Vy.
Nhưng không còn là Vy yếu ớt nữa.
Cô ấy ngẩng cao đầu, ánh mắt rực cháy. Tôi ngã quỵ. Cổ họng khô khốc.
Vy lạnh lùng:
– “Tôi thuê cô Lệ – luật sư riêng – để chứng kiến tất cả. Mười ngày qua, tôi biết từng giờ anh đang ở đâu, làm gì. Mỗi cử động của anh đều được ghi lại.”
Tôi lắp bắp, nước mắt ứa ra:
– “Anh… xin lỗi… anh chỉ… Anh yếu lòng… Anh…”
Vy cười nhạt:
– “Anh chỉ là một thằng hèn đội lốt người chồng tử tế. Tôi liệt, nhưng đầu óc tôi còn tỉnh. Anh bỏ tôi lại đây không một lời hỏi han. Trong khi tôi ngày nào cũng tập vật lý trị liệu đến toát máu để có thể đứng dậy mà giữ anh.”
Lệ – luật sư – đặt lên bàn một tập hồ sơ:
– “Đơn ly hôn. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Nhưng nếu anh muốn đàm phán lại… thì phải chờ phần hai.”
“Tôi không khóc vì mất anh. Tôi khóc vì đã từng tin anh là người có trái tim.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ trên bàn, tay run bần bật. Mỗi trang giấy là một nhát dao xé rách thứ gọi là thể diện cuối cùng mà tôi bấu víu.
– “Vy… Anh xin em… Đừng ly hôn… Anh… sai rồi…”
Vy quay đầu đi. Cô Lệ – luật sư – vẫn đứng yên như tượng đá. Giọng cô ta đanh thép:
– “Anh Hùng, trong đơn ly hôn có ghi rõ yêu cầu phân chia tài sản. Căn hộ này đứng tên vợ anh. Toàn bộ sổ tiết kiệm do cô Vy gửi vào trước hôn nhân. Pháp luật đứng về phía cô ấy. Anh ra đi tay trắng.”
– “Không… không thể nào… Em không thể làm vậy với anh…”
Vy nhìn tôi. Ánh mắt không còn đau, chỉ còn lạnh. Như thể cô ấy đã khóc đủ, tổn thương đủ, và giờ thì buông tay không một chút tiếc nuối.
– “Anh tưởng tôi yếu đuối à? Bốn tháng qua, trong khi anh nằm bên con nhỏ Hà đó, tôi tập đi từng bước. Tôi thuê bác sĩ riêng, trị liệu riêng, để có thể đứng lên – không phải để chạy đến ôm anh, mà để nhìn thẳng vào mắt anh và nói: Tôi. Khinh. Anh.”
Tôi ngã ngồi xuống ghế. Căn nhà bỗng chốc trở nên lạ lẫm, như thể nó chưa từng là tổ ấm của tôi. Từng khung hình cưới, từng tách trà, từng chiếc ghế Vy từng ngồi… giờ trở thành chứng tích của một kẻ phản bội.
– “Anh đã nghĩ tôi sẽ nằm liệt mãi? Anh sai rồi.” – Vy đứng lên, run rẩy nhưng kiên định. – “Tôi không chỉ đứng dậy được. Tôi còn vươn lên được. Mà không cần một người chồng khốn nạn như anh.”
Lệ đưa tôi thêm một tờ giấy.
– “Đây là bản tường trình các lần vi phạm đạo đức hôn nhân. Cô Vy có quyền đòi bồi thường danh dự. Nhưng vì cô ấy không muốn nhìn mặt anh thêm nữa, cô ấy chỉ yêu cầu anh rời khỏi căn hộ trong 24 giờ.”
Tôi cố đứng dậy, bước lại gần Vy, nhưng cô lùi lại.
– “Anh đừng chạm vào tôi.” – cô nói. – “Tôi đã quá ngu ngốc để yêu một người không xứng đáng.”
Rồi cô rút từ ngăn kéo một bức thư. Đặt xuống trước mặt tôi.
– “Đây là của mẹ anh gửi cho tôi, trước khi bà mất. Anh có biết không? Mẹ anh dặn tôi: ‘Dù thằng Hùng có thế nào, con cũng ráng giữ gia đình.’ Nhưng nếu bà còn sống, chắc bà cũng chẳng muốn tôi sống nhục nhã thế này đâu.”
Tôi mở thư. Là chữ viết tay của mẹ tôi. Nét chữ run nhưng từng dòng đều dặn dò Vy hãy cố giữ hạnh phúc, hãy bao dung cho tôi – “thằng con chưa lớn của mẹ.”
Tôi bật khóc. Nức nở. Không phải vì tôi mất vợ, mà vì tôi mất luôn cái phần người còn sót lại trong mình.
Ba tháng sau.
Tôi sống tạm trong một phòng trọ tồi tàn gần công ty. Hà – “em gái công ty” – sau khi biết tôi bị đuổi việc và chẳng còn gì trong tay, biến mất không một lời chào. Cô ta block tôi ở mọi nền tảng. Tôi từ trai có vợ, có nhà, có tiền, trở thành gã vô sản lang thang.
Hôm đó, tôi ngồi ở quán cà phê đầu hẻm, gặm nhấm nỗi ê chề, thì thấy một chiếc ô tô màu đen dừng lại. Vy bước xuống – thon gọn, tóc cắt ngắn, tay xách tài liệu. Cô đi cùng một người đàn ông – lịch thiệp, cao ráo, có vẻ là đồng nghiệp. Họ cười nói, ánh mắt cô sáng rực, đầy năng lượng.
Tôi định cúi đầu tránh đi. Nhưng Vy đã nhìn thấy. Cô dừng lại vài giây. Ánh mắt lướt qua tôi – không còn oán hận, chỉ là sự dửng dưng như nhìn một người xa lạ.
Cô mỉm cười nhẹ. Không nói gì. Rồi quay đi.
Tôi ngồi đó, tay nắm chặt cốc cà phê nguội ngắt.
Lúc đó, tôi mới hiểu: có những sai lầm không thể sửa. Có những người phụ nữ, khi đứng dậy được, họ sẽ bước thẳng – không bao giờ ngoái lại.
Và tôi… mãi mãi chỉ là kẻ đứng phía sau, ngậm ngùi nhìn theo một người mà tôi từng nắm tay, từng thề nguyện… và từng phản bội.