Mẹ than thở không sống nổi với em dâu nên tôi gi;ấu chồng mua cho bà căn hộ ở riêng, ngờ đâu được 3 tháng thì mẹ khiến tôi chứng kiến h;iện thực đa:u đ;ớn

Tôi tên là Thảo, 34 tuổi, là trưởng phòng nhân sự một công ty truyền thông tại TP.HCM. Chồng tôi – Minh – là kỹ sư xây dựng, ít nói và hiền lành. Chúng tôi cưới nhau được 8 năm, có một bé trai 6 tuổi. Sau khi ba Minh mất, mẹ chồng tôi – bà Tuyết – dọn lên ở cùng vợ chồng tôi.

Từ lúc mẹ chồng về sống chung, nhà tôi bắt đầu có những tiếng thở dài lặng lẽ, những bữa cơm không còn trọn vẹn, và những cái nhíu mày thường xuyên xuất hiện trên trán mẹ. Lúc đầu tôi nghĩ do mẹ chưa quen môi trường thành phố, nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra bà không hề thoải mái với em dâu tôi – vợ của em chồng, cũng sống trong cùng khu nhà, hay qua lại giúp đỡ.

Mẹ chồng tôi khó tính, hay để bụng. Em dâu lại khéo miệng, lanh lẹ, nên đôi khi vô tình nói gì đó khiến mẹ không vui. Bà không than thở với ai, chỉ mỗi lần tôi rảnh qua phòng bà ngồi chơi, mẹ lại thở dài, rồi nói bóng gió.

Một buổi tối sau khi tôi ru con ngủ, mẹ gọi tôi vào phòng. Bà nói, giọng trầm trầm:

– Con à, mẹ nghĩ chắc mẹ nên ra ngoài ở riêng. Mẹ không hợp với em dâu con. Ở chung, mẹ thấy mình như người thừa.

Tôi bất ngờ. Mặc dù sống cùng, tôi chưa từng thấy mẹ bị em dâu đối xử tệ bạc. Nhưng tôi hiểu, cảm xúc không phải lúc nào cũng lý trí. Tôi hỏi chồng, nhưng Minh chỉ cười xòa:

– Em dâu hay làm quá, mẹ nói thế thôi. Mẹ lớn tuổi, dễ tự ái. Mình cứ nghe một tai thôi.

Tôi không yên tâm. Mấy ngày sau, mẹ lại tiếp tục than với tôi, lần này còn nói: “Mẹ sống mà không được là chính mình, thôi, mẹ chết cho rồi.”

Tôi hoảng thật sự. Tôi không dám đánh cược tinh thần của mẹ. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi quyết định giấu chồng, đứng tên mua một căn hộ nhỏ trong khu chung cư gần nhà – vừa để tiện qua lại chăm sóc, vừa để mẹ có không gian riêng.

Ngày đưa mẹ tới xem nhà, bà nhìn quanh, xúc động rơi nước mắt.

– Cả đời mẹ chưa có căn nhà nào của riêng mình. Con tốt với mẹ quá.

Tôi mỉm cười, thấy lòng nhẹ tênh. Mẹ dọn về căn hộ mới, còn tôi thì tiếp tục công việc và chăm con như thường lệ. Những tưởng từ nay mọi thứ sẽ bình yên.

Ba tháng đầu, tôi đều ghé qua nhà mẹ mỗi tuần vài lần, mang đồ ăn, trò chuyện. Bà hay kể những câu chuyện lặp lại, đôi khi tôi mệt nhưng vẫn ráng nghe. Mỗi lần ra về, bà đều níu tôi lại:

– Ở thêm chút nữa đi con.

Tôi áy náy, nhưng nghĩ mình đã làm hết sức. Mẹ đã có chỗ ở riêng, không ai làm phiền, vậy còn mong gì hơn?

Cho đến một hôm, tôi xin nghỉ làm nửa ngày vì cảm thấy không khỏe. Đang nằm nghỉ thì em chồng tôi – Hương – gọi điện, giọng đầy căng thẳng:

– Chị Thảo, chị qua nhà mẹ gấp đi. Có chuyện rồi.

Tôi lao đến, lòng hoang mang. Đến nơi, tôi thấy mẹ ngồi trong phòng khách, nước mắt ngắn dài. Bên cạnh là một người phụ nữ lớn tuổi, gầy gò, nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

– Mẹ không ngờ, con lại muốn đuổi mẹ ra khỏi nhà, để người khác vào ở – bà nói, giọng nghẹn ngào.

Tôi chết sững. “Người khác vào ở” là ai? Tôi ngơ ngác nhìn em dâu, rồi nhìn người phụ nữ kia.

Em dâu kéo tôi ra ngoài ban công, nói nhỏ:

– Cái bà này là bạn cũ của mẹ, dưới quê. Mẹ mời lên ở chung mấy tuần cho vui. Nhưng bà ấy kể mẹ nói… chị mua nhà cho mẹ là vì muốn đẩy mẹ ra, để chị được sống yên thân.

Tôi sững sờ. Tim tôi đau như bị bóp nghẹt. Bao nhiêu ngày tháng lo cho mẹ, bao nhiêu đêm trằn trọc vì sợ mẹ buồn, hóa ra, mẹ không hề hiểu lòng tôi?

Em dâu tiếp tục:

– Em biết chị thương mẹ, nhưng có thể chị đã vô tình khiến mẹ cảm thấy bị bỏ rơi.

Tôi lặng đi. Trong khi tôi cứ tưởng cho mẹ một nơi yên tĩnh là tốt nhất, thì mẹ lại nghĩ tôi đang đẩy mẹ ra khỏi cuộc sống của mình.

Tối hôm đó, tôi về nhà, nằm cạnh chồng mà nước mắt cứ chảy không dừng. Tôi không biết, mình đã sai từ đâu…

Tôi tưởng sau tất cả những gì mình làm, mẹ sẽ hiểu. Nhưng hóa ra, có những điều càng cố gắng, càng đi lệch xa nhau.

Mấy ngày sau buổi gặp hôm đó, tôi không đến nhà mẹ nữa. Không phải tôi giận, mà vì tôi cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ. Tôi muốn tin là mẹ chỉ buột miệng, hoặc bị hiểu nhầm. Nhưng rồi, chính mẹ là người khiến tôi phải đối mặt với một sự thật còn đau hơn thế.

Buổi tối thứ bảy, Minh đi công tác. Tôi tranh thủ ghé qua nhà mẹ, mang theo ít chè dưỡng nhan và vài món mẹ thích. Vừa bước vào, tôi nghe tiếng nói chuyện từ bên trong. Giọng mẹ và người phụ nữ kia – cô bạn ở quê của mẹ – vẫn còn vang vọng.

– Con Thảo nó tính hết rồi. Nó mua nhà đứng tên nó, tưởng tôi không biết. Để mai mốt lỡ có chuyện gì, nó có cớ mà đuổi tôi ra đường. Nó thương tôi gì? Nó chỉ muốn tôi đi cho khuất mắt.

Tôi chết lặng. Tôi không nghĩ sẽ bị nghe thấy điều đó từ chính mẹ – người tôi luôn cố gắng yêu thương hết lòng. Tôi đứng im, cảm giác như bị rút cạn máu. Nỗi đau không ồn ào, nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.

Tôi gõ cửa. Hai người trong nhà im bặt. Mẹ ra mở cửa, bất ngờ khi thấy tôi. Tôi bước vào, không nói gì, chỉ đặt giỏ đồ lên bàn.

– Mẹ ăn đi. Con về.

– Khoan đã… – mẹ gọi với theo.

Tôi quay lại, nhìn mẹ. Một phần tôi muốn hỏi thẳng: “Tại sao mẹ lại nói con như thế?” Nhưng phần khác trong tôi chỉ thấy mệt mỏi. Giống như một người đang cố bơi ngược dòng, nhưng nước cứ cuốn đi, không tài nào chống lại được.

– Mẹ thấy không vui khi sống một mình đúng không? – tôi hỏi, giọng nhẹ như gió.

Mẹ im lặng.

– Con cứ tưởng cho mẹ một chỗ ở riêng là điều tốt nhất. Nhưng nếu mẹ cảm thấy bị bỏ rơi, thì con sai rồi. Chuyện mua nhà, đúng là con đứng tên. Con sợ nếu mẹ ở một mình rồi có chuyện gì, con cần có quyền xử lý. Không phải vì con muốn chiếm giữ gì.

Mẹ không đáp. Tôi thở dài.

– Thôi, mẹ cứ suy nghĩ thêm. Nếu mẹ muốn về ở chung lại với tụi con, con sẵn lòng. Còn nếu mẹ thấy ở đây thoải mái hơn, con vẫn sẽ chăm sóc như trước. Chỉ xin mẹ, đừng nói con như thế với người ngoài. Con là con mẹ, ít nhiều gì, cũng nên giữ chút lòng tin, mẹ à.

Tôi quay đi, không chờ mẹ nói thêm. Lần đầu tiên trong đời, tôi không cố gắng làm hài lòng mẹ nữa. Tôi mệt.

Tối đó, tôi kể hết mọi chuyện với chồng. Minh im lặng hồi lâu. Anh chưa từng biết mẹ mình có thể nói những điều như vậy.

– Em đừng buồn. Mẹ có khi không cố ý. Nhưng bà lớn tuổi, đôi khi nhạy cảm, rồi lại nghe bạn bè nói vào nói ra.

Tôi gật đầu, nhưng nước mắt vẫn chảy. Không phải vì trách mẹ, mà vì thấy mình đã đặt lòng sai chỗ. Tôi không cần mẹ khen ngợi hay biết ơn, tôi chỉ cần bà tin tôi. Vậy mà, ngay cả điều đó, tôi cũng không có.

**

Vài tuần sau, mẹ chủ động gọi tôi đến. Bà không nói gì nhiều, chỉ bảo: “Mẹ dọn về lại nhà con được không?”

Tôi nhìn bà. Mắt bà thâm quầng, tóc bạc đi nhiều. Có lẽ, sống một mình – dù trong căn hộ tiện nghi – cũng không bằng những bữa cơm có người chuyện trò.

Tôi gật đầu.

Mẹ quay mặt đi, lặng lẽ lau nước mắt.

Từ ngày mẹ về lại, tôi không còn cố gắng hoàn hảo nữa. Tôi không bày vẽ chiều chuộng mẹ như xưa. Tôi chăm sóc như một người con có trách nhiệm, nhưng không còn tìm kiếm sự công nhận.

Vì tôi hiểu, có những mối quan hệ không thể đo bằng đúng sai. Mẹ có thể yêu tôi theo cách bà biết. Nhưng tôi cũng có quyền yêu bà theo cách tôi thấy nhẹ lòng. Và điều tốt nhất tôi có thể làm, là không kỳ vọng nữa.