Nửa đêm, điện thoại đổ chuông.
“Bố à, bố qua nhà con được không… mang con gái bố về mà dạy lại…”
Giọng người con rể khàn đặc, run rẩy, giận dữ và… có gì đó như là sợ hãi.
Mười lăm phút sau, ông Khang có mặt.
Trên tay ông, là một chiếc roi mây cũ — thứ mà cả gia đình tưởng ông đã bỏ từ lâu…
Ông Khang bước ra khỏi chiếc xe bán tải cũ kỹ trong đêm tối mù mịt. Ánh đèn pha quét qua khu vườn nhỏ trước ngôi nhà con gái, soi rõ cánh cổng sắt đang mở toang và cái bóng lờ mờ của người con rể đứng lặng trên hiên.
“Bố…” – Hoàng gọi nhỏ, giọng không còn chút nào là oai phong như thường ngày.
Ông Khang không đáp, chỉ lặng lẽ bước vào sân, trên tay vẫn cầm nguyên chiếc roi mây đã mòn, từng sợi sờn ra như vết thời gian trên mặt ông. Hoàng nhìn vật đó, sắc mặt lập tức thay đổi – không còn là sự tức giận, mà là hoang mang pha sợ hãi.
“Con bé đâu?” – Ông hỏi.
“Ở trong… phòng ngủ. Khóa cửa lại rồi. Con không biết làm gì nữa bố ạ. Nó… hỗn. Hỗn lắm. Nó dám nói chuyện với con như kiểu… con là thằng ăn nhờ ở đậu. Rồi còn chửi mẹ con… Nó thay đổi rồi. Không còn là đứa con gái ngoan ngoãn bố dạy ngày xưa nữa đâu.”
Ông Khang vẫn im lặng. Ông tiến đến cánh cửa phòng ngủ, gõ ba tiếng chắc nịch.
“Lan. Mở cửa cho bố.”
Bên trong không đáp. Rồi… tiếng chốt cửa bật mở. Lan hiện ra, khuôn mặt lem nhem mascara, mắt đỏ hoe nhưng môi mím chặt đầy thách thức.
“Bố đến làm gì?”
Ông Khang nhìn con gái một lúc lâu. Rồi quay lại nhìn Hoàng. Căn phòng im lặng như nghẹt thở.
“Được. Bố sẽ mang con về. Nhưng trước khi đi, tao phải dạy lại cả mày – cái thằng con rể không biết điều.”
Hoàng trố mắt. “Bố nói gì cơ?”
Ông Khang đặt chiếc roi xuống bàn. “Mày gọi tao đến giữa đêm, nói con gái tao hỗn, nhưng mày không nói mày đã làm gì trước đó.”
Hoàng tái mặt. Lan bật khóc. “Con không chịu được nữa, bố ạ. Con bị bạo lực tinh thần suốt mấy năm nay. Ảnh kiểm soát điện thoại, không cho con đi làm, suốt ngày lôi chuyện ‘ơn cưới hỏi’ ra để đè con. Hôm nay còn tát con trước mặt con bé Bống nữa…”
Mặt ông Khang lạnh tanh. Tay ông đặt lên chuôi roi. Nhưng ông không cầm nó lên. Ông chỉ gằn từng chữ.
“Tao không cần roi để dạy loại đàn ông như mày. Tao chỉ cần sự thật.”
Ông bước đến kéo ghế, ngồi xuống giữa phòng khách.
“Ngồi xuống. Kể hết. Cả hai đứa. Từ đầu. Không giấu. Tao mà biết đứa nào nói dối, đừng trách.”
Hoàng im bặt. Lan ngồi thụp xuống sàn, ôm lấy mặt. Một sự thật phơi bày bắt đầu từ đây…
Tiếng đồng hồ tích tắc. Những lời chưa từng nói bắt đầu được thốt ra. Mâu thuẫn bị giấu kín suốt 5 năm hôn nhân giữa họ giờ vỡ tung như bức tường mỏng bị phá.
Không khí trong phòng như đặc lại. Chiếc đồng hồ treo tường nhích từng tiếng “tích… tắc…” như bấm đếm nhịp sự kiên nhẫn của ông Khang.
Lan ngồi nép bên góc ghế, khuôn mặt nhợt nhạt, tay siết chặt vạt áo. Còn Hoàng — người con rể từng được ông coi như con ruột — bây giờ ngồi thụp xuống ghế, hai tay đan vào nhau, mắt nhìn trân trân vào sàn nhà. Cả hai im lặng một lúc rất lâu.
Ông Khang gằn giọng: “Tao bảo kể.”
Lan cắn môi. Rồi bắt đầu…
“Bố còn nhớ hồi con sinh Bống không? Hai tháng đầu, con bị trầm cảm. Con nói với Hoàng, ảnh bảo con yếu đuối, đòi hỏi. Sau đó… mỗi lần con mệt, con khóc, là ảnh lại nói con không biết điều, là đồ con gái nhà giàu quen sung sướng.”
Hoàng vội chen vào: “Con chỉ nói vì con mệt quá! Lúc đó mẹ con cũng ở cùng, bà cứ chen vào, áp lực lắm.”
Lan không nhìn Hoàng. Giọng cô khô khốc:
“Con nghỉ việc theo ý ảnh. Ở nhà làm nội trợ. Mỗi ngày con dậy từ 5 giờ sáng, chăm con, nấu ăn, dọn nhà. Một bữa cơm không vừa miệng là ảnh đập đũa. Có lần ảnh ném cả mâm cơm xuống đất… Con im. Vì nghĩ ảnh căng thẳng, vì thương con.”
Lần này, ông Khang lên tiếng: “Tao không cần mày thương nó. Tao cần mày thương chính mày.”
Ông quay sang Hoàng, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Vợ mày nói gì đúng không?”
Hoàng ấp úng: “Con… con có nóng nảy. Nhưng chưa bao giờ đánh đập…”
Lan chồm dậy, kéo ống tay áo. Trên làn da trắng là vết bầm chưa kịp tan.
“Đây là cái tát anh ấy dành cho con chiều nay. Vì con dám cãi khi mẹ anh nói: ‘Con Lan này giờ hỗn rồi, lấy được chồng lại tưởng mình là bà hoàng.’ Con chỉ nói lại đúng một câu: ‘Con sống vì chồng con, chứ không phải là con sen.’ Thế là ảnh tát.”
Ông Khang thở mạnh một hơi, đầy nén nhịn. Tay ông chạm vào chiếc roi mây, run lên vì tức giận. Nhưng rồi… ông không cầm lên.
Ông nhìn Hoàng, nói chậm rãi:
“Mày biết vì sao tao mang cái roi này không? Không phải để đánh con gái tao. Mà để nhắc mày… tao từng dùng cái roi này để dạy nó làm người. Biết lễ nghĩa, biết nhường nhịn. Nhưng có một điều, tao dạy kỹ nhất — là không được cam chịu khi bị chà đạp.”
Ông chĩa đầu roi về phía Hoàng:
“Còn mày, được tao cưới hỏi đàng hoàng, tao giao con gái tao cho mày. Mày không cần đối xử như vàng, nhưng ít ra, đừng biến nó thành cục đá dưới chân mày.”
Hoàng đỏ mặt: “Bố… bố không hiểu…”
“Không. Chính mày không hiểu. Gia đình không phải là nơi để trút giận. Là nơi người đàn ông phải làm cái cột, không phải cái roi.”
Ông Khang đứng dậy, chỉ vào Lan:
“Thu dọn đồ đi. Mang theo cả cháu tao. Từ nay, mày không còn phải sống với loại đàn ông như vậy nữa.”
Lan ngập ngừng: “Bố… con sợ…”
“Sợ gì? Tao ở đây. Tao có thể đánh nó để mày khỏi sợ. Nhưng tao chọn dắt mày về, để nó thấy mày không cô đơn.”
Hoàng đứng phắt dậy: “Bố không thể phá hỏng gia đình con như vậy!”
Ông Khang quay lại, lần đầu tiên quát lớn:
“Gia đình mày? Mày gọi đây là gia đình à? Vợ mày sống như bóng ma, cháu tao thì nghe bố mẹ cãi nhau mỗi ngày, và mày dám bảo tao phá?”
Ông rút điện thoại, bấm số. “Chú Lực hả? Anh Khang đây. Mai cho anh mượn tạm căn nhà trống của chú gần chùa Phúc Lâm. Anh dắt con bé Lan và cháu Bống về ở tạm. Cảm ơn chú trước.”
Tắt máy, ông nhìn Hoàng một lần cuối, giọng khàn đi vì giận:
“Mày vẫn còn cơ hội. Nhưng từ giờ, muốn gặp lại con gái tao… phải là một thằng đàn ông khác.”
Một giờ sáng, chiếc xe bán tải của ông Khang lăn bánh khỏi ngôi nhà im lặng.
Phía sau, Lan ôm con gái trong lòng, mắt ngấn nước.
Chiếc roi mây cũ nằm trên ghế sau — không vấy máu, không gãy, nhưng đủ khiến một người đàn ông ch//ết lặ//ng vì xấu hổ.
Vì có những vết roi… không quất vào da thịt. Mà vào lương tâm.