Sau đêm m-ặn n-ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh/èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết sự thật

Ngọc là sinh viên năm cuối của một trường đại học danh tiếng tại TP.HCM. Nhà nghèo, cha bệnh, em trai bỏ học đi phụ hồ, mẹ ngày đêm còng lưng ngoài ruộng. Cô gồng gánh cả gia đình trên đôi vai gầy guộc. Ban ngày đi học, tối đến lại làm phục vụ quán cà phê, cuối tuần dọn dẹp theo giờ. Thế nhưng, học phí học kỳ cuối và tiền phẫu thuật tim cho cha lại như hai hòn đá ngàn cân đè lên ngực cô.

Đêm ấy, khi đang dọn dẹp ở quán rượu quen, một người đàn ông xuất hiện. Anh ta không giống những khách hàng ồn ào thường ngày – trầm lặng, lịch lãm, và đôi mắt như nhìn thấu mọi uẩn khúc trong lòng cô.

Khi quán sắp đóng cửa, quản lý nói có người muốn “mời cô đi uống nước”. Cô từ chối, nhưng cái tên người đàn ông được thì thầm bên tai khiến cô ngừng lại: Dương Minh – một doanh nhân nổi tiếng, sở hữu chuỗi khách sạn hạng sang.

Cô đến, chỉ định từ chối lịch sự. Nhưng câu nói của ông ta đã bóp nghẹt trái tim cô:

“Tôi biết cô cần tiền. Một tỷ cho một đêm. Không ép.”

Ngọc đứng dậy bỏ đi. Nhưng chỉ 30 phút sau, khi mẹ gọi điện nói cha cô bị ngất, cần nhập viện gấp – cô quay lại. Đêm đó, cô để lại tuổi trẻ, tự trọng và nước mắt trong căn phòng tầng 33 khách sạn.

Sáng hôm sau, cô thức dậy một mình. Trên bàn là một chiếc vali – đúng một tỷ đồng, cùng một mảnh giấy ghi vỏn vẹn: “Đừng tìm tôi. Xem như chưa từng quen biết.”

Ngọc dùng số tiền ấy cứu cha, đóng học phí, đưa em trai trở lại trường. Nhưng cô không bao giờ kể với ai về cái đêm ấy – kể cả khi người yêu hỏi tại sao cô đột nhiên có tiền, hay khi bạn bè thì thầm sau lưng về tin đồn cô “đi khách”.

Ra trường, Ngọc xóa sạch dấu vết quá khứ. Cô làm việc tại một công ty nước ngoài, sống kín đáo, chăm chỉ, rồi lấy chồng – một giảng viên đại học hiền lành, biết quan tâm.

Cô sinh một bé gái tên là Lam – đứa trẻ mang đôi mắt sâu thẳm lạ lùng, khác hẳn vợ chồng cô. Mỗi lần nhìn con, cô lại thấy như có một bóng hình từ quá khứ thoáng qua.

Nhưng Ngọc chưa từng mảy may nghi ngờ. Cho đến một ngày – 7 năm sau đêm định mệnh ấy – khi con gái cô bị tai nạn, cần truyền máu gấp. Chồng cô không cùng nhóm máu, còn cô thì bất ngờ bị bác sĩ hỏi:

“Cô có chắc đây là con ruột của mình không?”

Cô chết lặng. Xét nghiệm ADN nói một điều mà cô chưa từng tưởng tượng: Lam không phải con của chồng cô. Cô đã mang thai từ đêm ấy.

Ngọc cầm kết quả xét nghiệm mà tay run như bị điện giật. Mồ hôi túa ra lạnh ngắt dọc sống lưng. Cô nhớ lại từng dấu hiệu cô từng bỏ qua – lần thai nghén đến sớm bất thường, lần cô nghi ngờ lịch quan hệ, nhưng rồi vội vã tự trấn an. Bởi cô muốn quên đêm ấy, muốn nó không liên quan đến cuộc đời mình.

Chồng cô – Minh Quân – khi biết chuyện thì suy sụp. Không phải vì đứa bé không phải con ruột, mà vì cô đã giấu một bí mật khủng khiếp suốt từng ấy năm. Anh im lặng bỏ đi, để lại cô một mình trong căn nhà lạnh ngắt.

Nhưng cú sốc chưa dừng lại ở đó.

Vài ngày sau, một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cổng bệnh viện. Một người đàn ông bước xuống – không ai khác chính là Dương Minh. Vẫn phong độ, vẫn ánh mắt sâu như biển, nhưng giờ làn tóc đã điểm bạc, và ánh nhìn có phần dịu dàng hơn xưa.

Ngọc chết trân.

“Tôi biết bé Lam là con tôi… Tôi đã biết từ lâu.”

Cô không tin.

Dương Minh kể: đêm ấy, ông biết Ngọc sẽ mang thai. Trong hồ sơ y tế mà ông lén xem – cô không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào. Ông đã lặng lẽ theo dõi cô suốt 7 năm qua. Khi cô sinh con, ông biết. Khi con gái cô vào lớp mẫu giáo, ông biết. Nhưng ông không dám bước vào cuộc đời cô, bởi ông đã gây ra một vết thương sâu không thể cứu vãn.

“Tôi từng nghĩ chỉ cần cho cô đủ tiền, cô sẽ thoát khỏi hoàn cảnh đó và sống tốt. Nhưng tôi đã sai… Tôi đã cướp mất một phần linh hồn cô.”

Ngọc khóc.

Bảy năm qua, cô sống giữa hạnh phúc giả tạo và nỗi ân hận. Cô từng nghĩ mình là người chủ động – là kẻ bán rẻ thân xác để đổi lấy tiền cứu cha. Nhưng giờ cô mới biết – đó là cái bẫy được giăng sẵn, và cô chỉ là một quân cờ.

Dương Minh đưa ra lời đề nghị:

“Tôi không muốn giành Lam về. Nhưng tôi muốn làm cha. Một cách đúng nghĩa. Hãy để tôi có mặt trong cuộc đời nó – nếu cô đồng ý.”

Ngọc không trả lời ngay. Nhưng cô quay sang nhìn Lam – đứa trẻ đang ngủ bình yên trong phòng bệnh, và bỗng thấy tim mình mềm lại.

Có lẽ… đã đến lúc buông tha cho quá khứ.

“Một tỷ đổi lấy một đêm, nhưng 7 năm sau, nó đổi lại một sinh mệnh, một tình phụ tử và một sự tha thứ mà không ai nghĩ có thể xảy ra. Đôi khi, sự thật có thể đau đớn. Nhưng cũng chính nó, mới giúp người ta bắt đầu lại.”