Con vừa sinh được ba ngày. Tôi còn chưa kịp đặt tên cho con. Vậy mà người chồng đầu ấp tay gối lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm. Anh không nói một lời, chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Xét nghiệm.”
Và rồi… tôi phải dùng chính máu tay con mình cho anh mang đi làm ADN.
Ba ngày sau sinh. Phòng hậu sản ngập ánh nắng vàng nhạt. Tiếng trẻ con khóc lúc cao lúc thấp hoà với âm thanh bước chân y tá, lời thì thầm của những bà mẹ trẻ khác đang bồng con. Tôi ôm đứa bé đỏ hỏn trên tay, ngắm gương mặt nhỏ bé đang say ngủ mà lòng rưng rưng. Là con tôi. Là máu mủ ruột rà, là kết tinh của một tình yêu mà tôi từng tin là không thể phai.
Thế mà… chỉ sau 3 ngày, tôi đã không còn dám chắc mình đang sống trong một gia đình đúng nghĩa.
Hải – chồng tôi – đứng nơi cuối giường, khoanh tay, ánh mắt nghi ngờ. Anh không chạm vào con. Không hỏi han tôi sau ca sinh đau đớn. Chỉ im lặng đến khó hiểu. Tôi nghĩ có thể anh bị sốc, có thể anh lo lắng… cho đến khi tôi nhìn thấy tờ giấy anh cầm trên tay: Phiếu đăng ký xét nghiệm huyết thống.
Tôi cứng người.
“Anh… cái gì đây?” – Tôi run run hỏi.
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ móc ra một chiếc lọ nhỏ bằng thủy tinh có sẵn cồn sát trùng, bông gòn, gạc vô trùng và một cây kim chích máu.
Tôi hiểu ngay. Anh muốn lấy máu con đi xét nghiệm ADN.
“Anh điên à? Con mới sinh có 3 ngày. Nó còn bé quá. Làm sao anh có thể—”
“Vậy em nói đi,” – giọng anh đanh lại, “Tại sao nó không giống anh? Mắt nó màu nâu sáng, tóc xoăn nhẹ, mũi không giống cả em lẫn anh. Em nghĩ anh ngu ngốc đến mức không nhận ra sao?”
Tôi nhìn con, rồi nhìn anh. Mắt tôi nhòa lệ. Bao nhiêu cảm xúc đau đớn ùa tới như một đợt sóng quét sạch tất cả lý trí. Tôi thẫn thờ.
“Em không làm gì có lỗi với anh cả,” – tôi nói, “Con là của anh. Anh có thể nghi ngờ em, nhưng đừng làm hại con. Đừng bắt nó phải chịu vết chích đầu tiên vì sự nghi kỵ của cha ruột.”
Anh không lay chuyển. Trái lại, anh thở dài một tiếng như thể tất cả sự chịu đựng trong anh đã vượt quá giới hạn. “Vậy thì chứng minh đi.”
Tôi nhìn con. Ngón tay nhỏ xíu của bé nắm lấy vạt áo tôi, gương mặt vẫn ngây thơ trong giấc ngủ. Làm mẹ, tôi không thể để con chịu đựng. Nhưng cũng không thể im lặng để chồng mình tiếp tục sống trong ngờ vực độc địa.
Thế là tôi cắn răng. Tự tay sát trùng ngón tay con. Tôi không dám dùng kim. Tôi xin y tá giúp một cái kim chuyên dụng lấy máu cho trẻ sơ sinh. Vết chích nhỏ, máu rịn ra thành giọt. Tôi thấm máu vào giấy theo hướng dẫn trong tờ phiếu xét nghiệm.
“Anh mang đi đi,” – tôi nói, “Và cầu trời anh đủ tỉnh táo để đối mặt với kết quả.”
Anh cầm lấy mẫu, không một cái ôm an ủi, không một ánh mắt dành cho con. Cánh cửa khép lại sau lưng anh như một bản án lạnh lùng. Tôi ngồi đó, tay ôm con, lòng trống rỗng. Trong vòng tay tôi, con vẫn ngủ yên. Nó không biết cha mình vừa mang một phần máu của nó đi để kiểm chứng xem nó có thực sự được thừa nhận hay không.
Tôi khóc.
Không phải vì nỗi nhục bị nghi ngờ. Mà vì con tôi – mới ba ngày tuổi – đã phải chịu một nhát dao nghi kỵ đầu đời.
Ba ngày sau khi anh mang mẫu máu con đi, tôi không thấy anh quay lại. Không một tin nhắn. Không một cuộc gọi. Phòng hậu sản chỉ còn hai mẹ con tôi – một đứa trẻ chưa đầy tuần và một bà mẹ trẻ rướm máu lòng.
Tôi tự tay làm hết mọi việc: cho con bú, thay tã, lau người… Đêm đến, con quấy khóc, tôi bế ru con hàng giờ trong ánh đèn mờ mờ của phòng bệnh. Có lúc tôi tưởng mình gục ngã, nhưng tiếng thở yếu ớt của con là lời gọi nhắc nhở: “Mẹ phải cố.”
Ngày tôi làm thủ tục xuất viện, anh xuất hiện. Trễ nải. Lặng lẽ. Trên tay là phong bì dán kín – kết quả xét nghiệm ADN. Tôi không cần nhìn. Tôi biết chắc kết quả đó là gì. Nhưng tôi vẫn hỏi:
“Anh đã đọc chưa?”
Anh gật đầu, mắt cụp xuống.
“Tôi… đã sai,” – anh nói khẽ, giọng khàn đặc như người mất ngủ mấy đêm liền. “Con là của tôi. Tỉ lệ khớp 99,999%. Nó là con tôi, không phải của ai khác.”
Tôi không nói gì. Con nằm trong nôi cạnh tôi, đôi mắt bé mở tròn nhìn anh như thể cũng đang dò xét gương mặt người cha.
“Anh muốn gì?” – Tôi hỏi.
“Anh xin lỗi. Anh biết anh không xứng. Nhưng… anh muốn chuộc lại lỗi lầm.”
Tôi bật cười. Tiếng cười chua chát đến nghẹn họng.
“Anh muốn chuộc lại? Sau khi ép tôi chích máu con, nghi ngờ phẩm hạnh vợ mình chỉ vì một cái mũi không giống anh? Sau khi để tôi một mình trải qua từng giờ chăm con, tự chống chọi với nỗi đau sinh nở và nỗi nhục bị phản bội?”
Anh im lặng.
“Anh có biết vết thương của tôi không nằm ở da thịt, mà nằm trong trái tim không? Và đau hơn cả là ánh mắt con – nó sẽ lớn lên trong một gia đình mà cha nó từng đem giọt máu của nó đi để kiểm chứng giá trị tồn tại của chính nó?”
Anh quỳ xuống. Giữa hành lang bệnh viện, anh gục mặt vào lòng bàn tay, khóc như một đứa trẻ. Người đàn ông tôi từng yêu, từng ngưỡng mộ vì sự mạnh mẽ, giờ đây đang tan vỡ trước mặt tôi.
“Em có thể tha thứ cho anh không?”
Tôi nhìn anh. Nhìn kỹ hơn bao giờ hết. Người đàn ông này là cha của con tôi. Nhưng liệu có còn là người chồng xứng đáng nữa không?
Tôi trả lời bằng một câu hỏi:
“Nếu kết quả không phải như vậy thì sao? Anh sẽ làm gì?”
Anh ngước lên, bối rối.
“Anh… sẽ không biết phải làm gì. Nhưng anh cần biết chắc.”
“Thì đó,” – tôi nói, “Anh đã sẵn sàng rũ bỏ cả vợ và con chỉ vì một nghi ngờ chưa kiểm chứng. Anh đặt sự nghi ngờ lên trên tình nghĩa. Trên cả bản năng làm cha. Và giờ… dù có hối hận, thì vết thương cũng đã nằm lại rồi.”
Tôi không quát mắng. Không rơi nước mắt. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.
Anh xin được đón mẹ con tôi về. Nhưng tôi từ chối. Tôi quyết định đưa con về nhà ngoại. Không phải vì tôi muốn chia cắt tình cha con – mà tôi cần thời gian. Để chữa lành. Để nhìn lại chính mình. Và cũng để anh hiểu: yêu thương không chỉ là máu mủ, mà còn là niềm tin.
Ba tháng sau.
Anh đến thăm con đều đặn. Không còn lời biện minh, không còn giận dữ. Chỉ có sự lặng lẽ và kiên trì. Anh học cách bế con, thay tã, dỗ con ngủ. Con cũng dần quen với hơi thở và giọng nói của anh. Tôi chứng kiến tất cả – vừa xót xa vừa bình thản.
Một lần, khi con bập bẹ tiếng “ba”, anh òa khóc. Không phải vì vui. Mà vì biết con đã tha thứ trước cả khi anh kịp xin lỗi.
Với tôi thì khác. Tôi không quên được. Nhưng tôi cũng không muốn mang giận dữ làm tổ trong tim mình mãi mãi. Tôi nói với anh:
“Anh không cần phải xin lỗi nữa. Nếu anh thực sự thương con, thì hãy là một người cha đúng nghĩa. Còn em… có thể sẽ học cách tin anh lại. Nhưng không phải bây giờ.”
Giọt máu có thể chứng minh huyết thống. Nhưng không thể chứng minh tình yêu.
Một gia đình không được xây bằng ADN. Mà được giữ bằng lòng tin.