Chú chó ngẩng đầu, đôi mắt già nua ánh lên sự hoài nghi, rồi đột nhiên gầm gừ dữ dội, rít lên tiếng sủa xé toạc không gian tĩnh mịch. Từ chiếc vali cô gái Việt vừa đặt xuống, một ký ức chôn vùi suốt 10 năm bất ngờ trỗi dậy.
Ngọc – cô gái trẻ đến từ miền Tây Việt Nam – chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày đặt chân đến một biệt thự sang trọng giữa lòng California, nơi những chiếc xe Bentley lướt qua như những cơn gió và bữa sáng là sự kết hợp kỳ lạ giữa trứng cá muối và bánh mì nướng bơ truffle.
Cô chỉ là một người giúp việc. Nhưng không phải cho gia đình bình thường.
Chủ nhân của ngôi biệt thự này là ông Lâm – một tỷ phú gốc Việt nổi tiếng trong ngành công nghệ sinh học tại Mỹ. Ông thành đạt, kín tiếng và vô cùng nguyên tắc. Người ta đồn rằng ông Lâm từng mất một người thân cách đây hơn 10 năm trong một vụ việc kỳ lạ, kể từ đó sống cô độc, lạnh lùng và chỉ tin tưởng duy nhất một người bạn – chú chó Husky tên Max.
Ngọc đến Mỹ theo diện lao động hợp pháp, trải qua nhiều vòng xét tuyển gắt gao để được chọn làm người chăm sóc nhà cửa cho ông Lâm. Cô được thông báo: “Không được đến gần phòng số 3 trên tầng hai. Không được tự ý chạm vào đồ đạc của Max. Và tuyệt đối không được hỏi về quá khứ của ông chủ.”
Ngọc vốn là người khéo léo, chăm chỉ và ít lời. Ngày đầu tiên làm việc, cô cẩn trọng lau dọn từng ngóc ngách, sắp xếp tủ bếp ngăn nắp và học cách phân loại thức ăn riêng cho Max theo từng ngày trong tuần.
Nhưng điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra ngay tối hôm đó.
Khi Ngọc vừa kéo chiếc vali vào phòng dành cho nhân viên, Max – vốn luôn hiền lành với người làm – đột nhiên rít lên, rướn người như muốn lao vào cô. Tiếng sủa vang vọng cả biệt thự, đến mức ông Lâm từ tầng trên vội vã chạy xuống. Đôi mắt ông thoáng chút hoảng loạn, rồi chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy… chiếc móc khóa treo trên vali của Ngọc.
Đó là một chiếc móc gỗ cũ kỹ, khắc hình bông hoa sen.
“Chiếc móc này… cô lấy ở đâu?” – ông Lâm hỏi, giọng khản đặc.
Ngọc lùi lại, bối rối: “Dạ… của mẹ em. Mẹ nói là được người ta tặng, em mang theo để nhớ quê.”
Ông Lâm lặng người. Tay ông khẽ run.
“Người tặng là ai?” – ông hỏi.
Ngọc nhìn ông, cảm thấy có gì đó rất lạ trong cách ông nhìn cô. Cô đáp chậm rãi: “Mẹ em không nhớ rõ tên… Chỉ bảo là một người đàn ông từng sống ở Sài Gòn, hay đeo đồng hồ mặt vuông, giọng trầm, hay đến tặng sách cho mẹ em hồi còn đi làm ở thư viện.”
Ông Lâm đứng chết trân. Trên cổ tay ông, chiếc đồng hồ mặt vuông lấp lánh dưới ánh đèn chùm.
Đêm đó, biệt thự không ngủ.
Ông Lâm yêu cầu Ngọc kể lại mọi điều cô biết về người mẹ – từ quê quán, công việc, đến những điều nhỏ nhặt nhất. Càng nghe, ông càng lặng người. Có những chi tiết trùng khớp đến rợn người: mẹ Ngọc từng làm việc ở thư viện trường Y dược năm 1992, từng có một người yêu đột nhiên mất tích không rõ lý do…
Còn chú chó Max – kể từ khi ấy – không rời khỏi Ngọc nửa bước. Nhưng không còn gầm gừ. Thay vào đó là một sự cảnh giác đầy trung thành, như thể nó nhận ra một phần quá khứ trong chính cô gái trẻ.
Ngọc bắt đầu nghi ngờ. Cô cảm nhận mình không đơn thuần chỉ là người giúp việc. Có điều gì đó sâu xa hơn, lẩn khuất phía sau ánh mắt ông chủ – một điều mà bản thân ông cũng chưa dám đối diện.
Trong một lần dọn phòng số 3 – căn phòng bị cấm – Ngọc bất cẩn đánh rơi cây lau, khiến cánh cửa khẽ hé mở. Từ bên trong, ánh sáng dịu vàng rọi ra. Trên bức tường, treo bức tranh cũ: một người phụ nữ Việt đang bế một bé gái sơ sinh, bên cạnh là người đàn ông mang đồng hồ mặt vuông…
Ngọc giật mình. Cô bé trong tranh có đôi mắt… giống hệt cô.
Khi cánh cửa hé mở, ánh sáng mờ ảo len vào, phủ bụi thời gian. Ngọc đứng như hóa đá trước bức tranh cũ. Bức tranh vẽ một người mẹ trẻ ôm đứa bé sơ sinh – và người đàn ông bên cạnh chính là ông Lâm, ông chủ của cô. Một giọt nước mắt chảy dài trên má Ngọc, dù cô vẫn chưa hiểu tại sao.
Phòng số 3 vốn luôn bị khóa kín. Nhưng giờ đây, trước mắt Ngọc là một thế giới bị đóng băng – căn phòng phủ đầy đồ vật cũ, giấy tờ, ảnh chụp và một chiếc nôi gỗ bé xíu. Tất cả đều được lau chùi sạch sẽ, như thể người ta vẫn chờ một đứa trẻ quay trở về.
Cô không kịp phản ứng thì ông Lâm đã xuất hiện phía sau. Ông đứng im rất lâu, rồi khẽ nói: “Cô nhìn thấy rồi, phải không?”
Ngọc quay lại, gật đầu.
“Bức tranh đó… là thật à?” – cô hỏi, giọng khẽ run.
Ông Lâm gật đầu. Giọng ông như vọng từ một nơi xa xôi nào đó: “Đó là gia đình tôi. Vợ tôi – tên là Linh – người phụ nữ trong tranh, từng là thủ thư tại thư viện Đại học Y Dược ở Việt Nam. Con gái tôi… biến mất khi mới vài tháng tuổi. Và kể từ đó, mọi thứ trong tôi cũng biến mất.”
Ngọc sững sờ. Mỗi từ ông nói như dao cứa vào tim. Cô chợt thấy thứ gì đó trỗi dậy bên trong mình – không chỉ là xúc động mà còn là sự kết nối. Một phần ký ức mờ nhạt từ thời thơ ấu bỗng ùa về: tiếng ru hời quen thuộc, một bàn tay phụ nữ dịu dàng vuốt tóc, và tiếng sủa của một con chó… giống hệt Max.
“Con gái ông… tên là gì?” – Ngọc hỏi, tim cô đập dồn dập.
Ông Lâm lặng người, như không dám nói ra điều mà ông đã chôn vùi cả thập kỷ.
“Ngọc.” – ông thì thầm.
Cô lùi lại. Cả thế giới như xoay nghiêng.
“Cái gì…?” – cô run rẩy.
“Linh đặt tên con bé là Ngọc, theo tên của mẹ cô ấy. Nhưng sau khi xảy ra chuyện… tôi không bao giờ dám gọi lại cái tên đó nữa. Tôi mất cả hai người chỉ trong một đêm.”
Qua lời kể đứt quãng của ông Lâm, sự thật dần hiện ra. Mười năm trước, khi ông Lâm vừa ký được hợp đồng triệu đô đầu tiên, một nhóm đối thủ trong giới làm ăn muốn triệt hạ ông. Họ không tìm được điểm yếu nào… cho đến khi phát hiện ra vợ con ông.
Trong một vụ dàn dựng tai nạn ô tô, người vợ bị thương nặng, còn đứa bé – lúc đó mới 6 tháng – bị bắt cóc giữa hỗn loạn. Ông Lâm đã nhờ đến FBI, thuê thám tử quốc tế, thậm chí dùng cả thế giới ngầm. Nhưng đứa bé – đứa con duy nhất – bặt vô âm tín.
Người vợ mất sau một năm, còn ông Lâm sống như cái bóng kể từ đó.
Chỉ có Max – chú chó lúc đó mới 2 tuổi – là nhân chứng. Nhưng Max không thể nói. Nó chỉ nhớ được mùi. Và đó là lý do vì sao, ngay khi Ngọc bước vào nhà, Max đã phát điên. Nó nhớ được hơi thở, mùi da thịt của đứa bé năm nào… vì nó đã từng liếm tay cô, nằm ngủ bên nôi của cô.
Ngọc quỳ sụp xuống sàn. Cô không thể tin nổi.
Cô chỉ biết rằng, suốt tuổi thơ, mẹ cô luôn giấu kín một điều gì đó. Không có ảnh gia đình, không có họ hàng nội ngoại. Chỉ có những giấc mơ lặp đi lặp lại – về biển, về ánh đèn xe, và một người đàn ông hét gọi tên “Ngọc” trong vô vọng.
Ông Lâm bước tới, mở một chiếc hộp gỗ cũ đặt trong ngăn tủ. Trong đó là một đoạn video – trích xuất từ camera xe năm đó – và bản báo cáo của cảnh sát. Trong video, một người phụ nữ hoảng loạn chạy khỏi xe, ôm đứa bé, bị đẩy ngã. Một người đàn ông ôm lấy con, nhưng bị đánh bất tỉnh. Khuôn mặt kẻ bắt cóc không rõ ràng – chỉ thấy họ nhét đứa bé vào một chiếc xe khác.
Khi Max được đưa trở lại hiện trường 3 ngày sau, nó dẫn cảnh sát đến… một bãi biển hoang, nơi người ta tìm thấy chiếc váy trẻ con bị rách.
Tưởng đứa bé đã chết.
Nhưng không – cô bé đã được cứu bởi một người phụ nữ bán cá gần đó, và bằng cách nào đó, bị nhận nuôi lén lút tại vùng quê miền Tây Việt Nam.
Ngọc chính là cô bé ấy.
Khi mọi sự rõ ràng, ông Lâm sụp xuống trước mặt cô gái trẻ. Ông khóc không thành tiếng. “Ba xin lỗi. Ba không tìm được con sớm hơn…”
Ngọc không khóc. Cô đưa tay chạm vào gương mặt ông – gương mặt mà cô từng mơ về nhưng không biết vì sao. Bên cạnh, Max sủa khe khẽ, rồi nằm xuống, dụi đầu vào chân cô.
Cả biệt thự chìm trong ánh chiều hoàng hôn. Sau 10 năm, mọi thứ dường như quay trở lại đúng vị trí.
Hôm sau, ông Lâm tổ chức một buổi họp báo kín, thông báo từ chức và chuyển giao quyền lực cho người kế nhiệm.
Ngọc – lúc này không còn là cô giúp việc nữa – đứng bên ông, không như một đứa con gái trở về, mà như một biểu tượng của điều kỳ diệu: tình thân không thể bị xóa nhòa bởi thời gian, khoảng cách hay tăm tối của lòng người.
Còn Max, già yếu nhưng trung thành, nằm bên thềm nhà nhìn trời xanh. Mắt nó long lanh – như thể nó đã hoàn thành sứ mệnh sau cùng: đưa chủ nhân đoàn tụ với con.