Ở tuổi 65, vợ ngã ngửa khi biết lý do chồng ngo:ạ:i t:ì:nh với phụ nữ ở câu lạc bộ dưỡng sinh

Ở tuổi 65, bà Thanh cứ ngỡ cuộc sống đã bước vào những tháng ngày bình yên nhất. Chồng bà, ông Minh – người đàn ông suốt mấy chục năm cần mẫn, hiền lành, chung thủy – bỗng một ngày thay đổi. Đi sớm về muộn. Ăn mặc chỉn chu lạ thường. Và rồi… một tin sét đánh giáng xuống: ông ngoại tình với một phụ nữ trong câu lạc bộ dưỡng sinh. Nhưng lý do đằng sau sự phản bội ấy – mới là điều khiến bà “ngã ngửa”, đau một, rồi bàng hoàng mười…

Bà Thanh và ông Minh đã sống với nhau gần 40 năm. Con cái đều đã trưởng thành, lập gia đình, có cuộc sống riêng. Ở cái tuổi mà người ta thường rút về sống chậm, nghỉ ngơi và hưởng thụ chút bình yên cuối đời, bà Thanh không mong gì nhiều. Chỉ cần sáng dậy có ông ngồi uống trà, chiều ra công viên dạo một vòng, là đủ mãn nguyện.

Từ nhỏ ông Minh đã nổi tiếng là người chừng mực. Không rượu chè, cờ bạc, không lớn tiếng với vợ con, càng không mấy khi giao du bạn bè. Thậm chí, ông sống khép kín đến mức đôi khi con cái còn trách bố “sống lạnh lùng”. Nhưng bà Thanh hiểu, ông không phải người khô khan, chỉ là kiểu đàn ông cũ kỹ, âm thầm thể hiện tình cảm bằng hành động.

Vậy nên khi ông đề nghị đi tham gia “Câu lạc bộ dưỡng sinh” mỗi sáng – bà không chút nghi ngờ. Trái lại, bà còn ủng hộ hết mực. “Đi cho khỏe, có bạn có bè, vui tuổi già”, bà nói.

Chẳng ngờ, câu lạc bộ đó lại trở thành nơi khởi đầu của mọi bi kịch.

Chỉ vài tuần sau khi tham gia câu lạc bộ, ông Minh bắt đầu có những thay đổi lạ. Ông dậy sớm hơn, chăm chút đầu tóc, thậm chí xức chút dầu thơm – điều mà hơn 40 năm chung sống, bà Thanh chưa từng thấy. Quần áo đi tập cũng được ông ủi phẳng phiu, chọn màu sắc sáng sủa thay vì mấy chiếc áo cũ kỹ màu nâu xám quen thuộc.

Ban đầu bà Thanh nghĩ ông đang “trẻ lại”, hoặc học được sự chỉn chu từ bạn bè mới. Nhưng rồi mọi chuyện đi xa hơn. Ông thường về trễ, viện cớ “ngồi lại uống nước, nói chuyện với mấy ông bạn”. Có hôm bà chờ mãi không thấy chồng đâu, gọi điện thì ông tắt máy. Đến khi về, ông cũng chẳng giải thích rõ ràng.

Trực giác người đàn bà từng trải mách bảo bà có điều gì đó sai sai.

Một buổi sáng, bà Thanh lấy cớ đi bộ sớm để “tình cờ” ghé qua công viên nơi ông Minh tập dưỡng sinh. Từ xa, bà nhìn thấy chồng mình đang đứng trò chuyện thân mật với một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy – trạc tuổi bà, nhưng dáng vẻ vẫn còn mặn mà, ánh mắt lấp lánh và đặc biệt… bà ta đang cười rất tươi khi chạm tay lên vai ông Minh.

Trái tim bà Thanh thắt lại.

Bà không làm ầm. Bà chọn cách lặng lẽ theo dõi. Những ngày sau đó, bà phát hiện ra chồng mình thường xuyên gặp gỡ người phụ nữ kia – tên là bà Lệ. Một “thành viên tích cực” của câu lạc bộ, góa chồng từ lâu, sống một mình, nổi tiếng khéo léo và vui tính.

Sự thân mật giữa ông Minh và bà Lệ ngày càng rõ ràng. Họ đi ăn sáng riêng. Có lần bà bắt gặp ông đứng chờ bà ta trước ngõ nhà, tay cầm bó hoa cúc vàng – loài hoa bà Thanh thích nhất.

Bà Thanh không còn chịu đựng nổi. Một buổi tối, khi ông vừa tắm xong, bà hỏi thẳng:

– Ông có quan hệ gì với bà Lệ?

Ông Minh thoáng sững sờ, rồi im lặng. Không phủ nhận. Không chống chế. Cái im lặng ấy còn đau hơn ngàn lời phản bội.

– Ông có còn xem tôi là vợ không? Ở tuổi này rồi, còn gì để giấu nhau?

Một hồi lâu, ông mới cất giọng khàn khàn:

– Tôi… tôi xin lỗi. Nhưng chuyện này không như bà nghĩ đâu. Tôi có lý do. Một lý do mà… có thể bà sẽ không bao giờ hiểu được.

Bà Thanh không thể ngờ được rằng lý do ông đưa ra sau đó không phải là chuyện tình cảm – mà là một bí mật ông đã giấu kín suốt hơn 30 năm. Một bí mật liên quan đến người phụ nữ ấy… và một sai lầm trong quá khứ.

Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt nhăn nheo của ông Minh – đầy mệt mỏi và xấu hổ. Sau một hồi im lặng, ông khẽ thở dài và bắt đầu kể…

– Năm đó, tôi đi công tác ở miền Trung. Có lần đoàn bị kẹt lại gần một tháng vì bão lụt. Trong khoảng thời gian ấy… tôi quen một người phụ nữ. Chính là bà Lệ.

Bà Thanh chết lặng.

– Lúc đó, tôi mới cưới bà chưa được bao lâu. Tôi đã nghĩ… đó chỉ là một lần sai lầm trong đời. Sau đợt công tác, tôi cắt đứt liên lạc và không bao giờ nhắc đến chuyện ấy nữa.

Bà Thanh siết chặt tay. Giọng nghèn nghẹn:

– Ông… phản bội tôi ngay từ những năm đầu tiên?

– Tôi hối hận lắm. Nhưng tôi nghĩ mọi thứ đã chấm dứt. Cho đến vài tháng trước… khi tôi đến câu lạc bộ và gặp lại bà ấy.

– Bà ấy nói với tôi… rằng chúng tôi có một đứa con gái. Và nó… đã mất cách đây hai năm vì tai nạn.

Tim bà Thanh như ngừng đập. Một đứa con? Của chồng mình với người đàn bà khác? Suốt mấy chục năm, ông giấu kín chuyện ấy?

Ông Minh tiếp tục, mắt đỏ hoe:

– Nó không bao giờ tìm đến tôi. Không một lời trách móc. Chỉ đến khi qua đời, nó mới để lại một bức thư nhờ bà Lệ gửi cho tôi. Trong thư, nó nói nó biết tôi là cha ruột. Nó từng đứng từ xa nhìn tôi nhiều lần… nhưng không đủ can đảm lại gần.

Bà Thanh run rẩy. Một cảm xúc phức tạp xâm chiếm – vừa đau đớn, vừa giận dữ, vừa xót xa cho một đứa trẻ chưa từng có cha.

– Tôi đến tìm bà Lệ không phải vì tình cảm. Tôi chỉ muốn biết về con bé, về cuộc đời nó. Tôi mang đồ cúng đến mộ nó mỗi tuần. Chúng tôi chỉ trò chuyện, chia sẻ… Tôi biết tôi sai. Tôi không định giấu bà mãi. Nhưng tôi sợ.

Bà Thanh không nói thêm lời nào. Cả đêm ấy, bà không ngủ. Những hình ảnh quá khứ lũ lượt ùa về: ngày cưới giản dị, những lần vượt khó cùng nhau, những lần ông Minh im lặng mỗi khi nhắc đến miền Trung…

Phải chăng, trong suốt hơn 40 năm hôn nhân, có một phần cuộc sống ông chưa bao giờ cho bà biết?

Sáng hôm sau, bà dậy sớm, ngồi im lặng nhìn ông Minh đang pha trà. Không còn ánh mắt giận dữ, nhưng cũng không còn sự dịu dàng quen thuộc. Bà nói:

– Tôi không biết tha thứ có đủ hay không. Nhưng nếu ông thật sự chỉ tìm đến để biết về con, thì tôi muốn cùng ông đi gặp bà ấy. Tôi muốn biết… đứa trẻ ấy – nó từng sống thế nào.

Ông Minh ngẩng đầu nhìn vợ. Mắt ông rưng rưng. Có lẽ, sau tất cả, điều ông sợ nhất – không phải là bà phát hiện, mà là bà không muốn đồng hành nữa.

Vài tuần sau, bà Thanh và ông Minh cùng nhau đến nghĩa trang nhỏ ở ngoại ô. Trên bia mộ đơn sơ là tên một cô gái – trạc tuổi con út của họ – với dòng chữ: “Con đã tha thứ cho cha.”

Bà Thanh đứng trước mộ, nước mắt rơi không ngừng. Không chỉ là nỗi đau vì sự phản bội, mà còn là nỗi tiếc nuối vì không được biết đến đứa con riêng ấy sớm hơn. Một sinh linh vô tội – là kết quả của sai lầm nhưng cũng là một phần máu thịt của chồng mình.

Bà nắm tay ông. Không chặt. Nhưng cũng không buông.

Cuộc sống sau đó không còn hoàn toàn êm ả. Sự việc ấy để lại một vết nứt âm ỉ trong lòng bà Thanh. Nhưng bà chọn tiếp tục sống, không phải vì tha thứ hoàn toàn, mà vì bà hiểu: ở tuổi 65, điều cần nhất không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chân thành.

Ông Minh cắt hẳn liên lạc riêng với bà Lệ, nhưng đôi khi, cả ba cùng ngồi với nhau trong những dịp giỗ con bé. Lặng lẽ, bình thản. Không ai nói nhiều, nhưng tất cả đều biết: quá khứ không thể xóa, nhưng có thể học cách sống cùng nó.

Có những cuộc ngoại tình không bắt đầu vì tình yêu. Có những phản bội không bắt nguồn từ ham muốn. Và có những bí mật, khi được tiết lộ, không phải để phá vỡ – mà để cứu lấy phần người còn sót lại trong trái tim tưởng chừng đã hóa đá.