Tôi và Thảo cưới nhau khi cả hai đều còn trẻ, còn mải mê mộng mơ hơn là hiểu hết ý nghĩa của hai từ “gia đình”. Đám cưới rình rang, linh đình. Họ hàng hai bên chúc tụng rôm rả, bạn bè chen chúc nâng ly. Mẹ tôi bảo: “Lấy được Thảo là phúc ba đời nhà con đấy”. Bố Thảo thì cười hiền: “Cố mà yêu thương nó, con gái bố khó chiều nhưng tình cảm lắm”. Nhưng chẳng ai trong chúng tôi khi ấy thực sự nghe.
Chúng tôi bắt đầu cuộc sống vợ chồng trong một căn hộ thuê nhỏ. Tôi làm kỹ sư phần mềm, còn Thảo làm nhân viên kế toán cho một công ty vận tải. Công việc bận rộn, về nhà lại bận chuyện cơm nước, giặt giũ, hóa đơn. Chúng tôi dần quên mất cái thuở nắm tay nhau đi dọc con phố Hồ Tây lộng gió, hay đêm ngồi gói mì ăn chung và nói chuyện cả thế giới.
Rồi những bất đồng nhỏ xuất hiện. Ban đầu là chuyện rửa bát. Sau là chuyện tiền bạc. Sau nữa là thời gian cho nhau. Mỗi lần cãi nhau, Thảo thường im lặng. Còn tôi thì nóng nảy, nói ra những câu khiến người khác đau lòng. Tôi từng nói: “Cô sống như cái máy, chẳng còn chút lãng mạn nào cả.” Cô ấy chỉ lặng lẽ quay lưng, lấy chăn sang phòng khách ngủ.
Tôi không ngoại tình, nhưng tôi bỏ mặc. Tôi không phản bội, nhưng tôi lạnh lùng. Tôi viện lý do công việc để trốn tránh trách nhiệm gia đình. Còn Thảo, tôi nghĩ, cô ấy dường như dần trở nên vô hình trong mắt tôi.
Ngày cô ấy đề nghị ly hôn, tôi ngỡ ngàng, nhưng lại đồng ý ngay. Không một giọt nước mắt, không một cái níu kéo từ hai phía. Thảo chỉ đưa cho tôi bản thỏa thuận viết sẵn, gọn gàng, rõ ràng từng điều khoản. Chúng tôi chia đồ như chia bài, phân định ai giữ cái nồi cơm điện, ai lấy chiếc ghế làm việc. Khi ra khỏi toà án, cô ấy nói: “Chúc anh sớm tìm thấy người hiểu anh hơn em.”
Tôi không nói gì.
Tiệc chia tay sau ly hôn – nghe thật lạ lùng nhưng đúng vậy. Gia đình tôi mở tiệc mừng “thoát nợ”. Mẹ tôi thở phào: “Tao biết ngay nó không hợp với nhà mình từ đầu.” Bạn bè tôi bảo: “Giải thoát rồi, giờ sống cho mình đi.” Tôi cười, cố tin rằng như thế là đúng.
Ba năm sau, tôi gặp lại Thảo trong một buổi họp lớp đại học. Cô ấy xuất hiện không cầu kỳ, vẫn mái tóc dài và bộ váy xanh dịu nhẹ. Có người đi bên cạnh cô – một đồng nghiệp, không phải người yêu, cô ấy nói vậy. Nhưng ánh mắt người đàn ông đó nhìn Thảo không giấu nổi sự trìu mến. Tôi thoáng thấy lòng mình nhoi nhói.
Chúng tôi nói chuyện xã giao. Tôi hỏi: “Dạo này em sống sao?”
Cô ấy đáp: “Em sống ổn. Cũng bận, nhưng thấy bình yên.”
Tôi gật đầu. Chỉ là một câu trả lời đơn giản, nhưng như một nhát dao cắt vào khoảng trống tôi chưa từng để ý. Cô ấy ổn. Mà tôi thì không.
Chúng tôi ra ban công. Nhìn xuống phố Hà Nội đêm, ánh đèn vàng rọi vào khuôn mặt cô ấy. Vẫn là gương mặt quen thuộc tôi từng nhìn mỗi sáng thức dậy, nhưng giờ đây lại xa lạ đến đau lòng.
Tôi hỏi, không rõ vì sao:
“Ngày đó… em có từng tiếc không?”
Thảo không trả lời ngay. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, và lần đầu tiên, sau ba năm, tôi thấy đôi mắt ấy đỏ hoe. Không phải vì đau, mà vì sự kìm nén quá lâu nay được khơi lại. Một lúc sau, cô mới nói:
“Có chứ. Em tiếc cả một thanh xuân đã cố gắng, tiếc những bữa cơm ăn một mình dù là vợ chồng, tiếc những lần muốn ôm anh mà lại thấy anh quay lưng đi. Nhưng em không tiếc việc đã rời đi. Em tiếc cho em ngày xưa, và cho anh nữa.”
Tôi không biết phải nói gì. Ngôn ngữ lúc này trở nên thừa thãi. Tôi chỉ cúi đầu, nghẹn ngào:
“Anh xin lỗi…”
Thảo cười, nhưng là nụ cười buồn:
“Không cần xin lỗi đâu. Mỗi người đến với nhau đều có lý do. Rời đi cũng thế. Em chỉ mong, nếu sau này anh yêu ai, hãy lắng nghe người đó. Đừng để cô ấy cảm thấy mình là một chiếc bóng.”
Tôi gật đầu. Trái tim tôi như vỡ vụn – không phải vì muốn quay lại, mà vì lần đầu tiên tôi thực sự hiểu những điều mình đã đánh mất.
Hôm đó về nhà, tôi mở lại chiếc hộp cũ chứa những bức ảnh cưới, thư tay Thảo từng viết. Có một tờ giấy nhỏ bị gấp lại, nét chữ nghiêng nghiêng:
“Nếu một ngày nào đó chúng ta không còn ở bên nhau, em mong anh vẫn nhớ – đã từng có người yêu anh nhiều đến thế.”
Tôi ngồi lặng hàng giờ. Không ai biết, đêm đó tôi đã khóc.
Câu chuyện này không phải để khơi gợi nỗi buồn, mà để nhắc nhở chúng ta: đôi khi, những gì quý giá nhất lại là thứ ta chỉ nhận ra khi đã đánh mất. Hãy yêu thương khi còn có thể. Đừng để sự vô tâm biến tình yêu thành ký ức.