Tôi năm nay 21 tuổi, là sinh viên năm ba của một trường đại học có tiếng tại Hà Nội. Mọi người thường nhận xét tôi khá xinh xắn, dễ thương và thân thiện. Tôi có bạn trai đã yêu nhau suốt bốn năm – một tình yêu đẹp, say đắm, được cả hai bên gia đình và bạn bè ủng hộ. Ở bên anh, tôi thực sự hạnh phúc.

Tôi đã từng nghĩ tình yêu là một vùng đất vững chắc, nơi tôi có thể tự tin gieo những điều ngây thơ nhất của tuổi trẻ mà không lo bị gió bão quật ngã. Nhưng tuổi 21 hóa ra không phải là một con số an toàn. Nó là cột mốc tôi bắt đầu nhận ra: trái tim không chỉ biết yêu, nó còn biết mạo hiểm… và có khi là phản bội.

Tôi là sinh viên năm ba ngành Kinh tế – một ngành hot ở một trường đại học top đầu Hà Nội. Bạn bè thường trêu tôi là “hoa khôi của lớp” bởi ngoại hình xinh xắn, gu ăn mặc nhẹ nhàng và luôn cư xử tử tế với mọi người. Tôi không bao giờ quá để tâm đến những lời ấy – vì trong lòng, tôi luôn nghĩ mình là một người bình thường, chỉ là may mắn có bạn trai từ năm lớp 12 đến giờ.

Tuấn – bạn trai tôi – học cùng trường, hơn tôi một khóa. Chúng tôi đã yêu nhau được hơn 4 năm. Tuấn là mẫu người lý tưởng mà ai cũng mong: hiền lành, thông minh, quan tâm người yêu theo kiểu âm thầm mà sâu sắc. Tuấn không lãng mạn theo kiểu tặng hoa hồng mỗi dịp lễ, nhưng cậu ấy nhớ từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của tôi. Tuấn có thể đợi tôi cả tiếng sau buổi học thêm chỉ để đưa tôi về dù trời mưa gió, có thể thức trắng đêm khi tôi ốm… Tôi từng nghĩ, cuộc đời chỉ cần một người như thế là đủ.

Cho đến khi tôi đi thực tập.

Thực tập tại một công ty truyền thông có tiếng ở Hà Nội, tôi được nhận vào phòng PR, nơi có sếp trực tiếp là anh Lâm – Giám đốc Marketing, 47 tuổi, phong độ, ăn nói khéo và luôn xuất hiện với mùi nước hoa nhẹ phảng phất. Anh hơn tôi tới 26 tuổi, điều này khiến tôi ban đầu cảm thấy hơi ngại. Nhưng chỉ sau vài ngày, tôi nhận ra anh là người rất biết cách khơi gợi cảm hứng làm việc: luôn đúng giờ, ít khi nổi nóng, và rất giỏi quan sát.

Tôi không có cảm tình đặc biệt với anh. Với tôi, anh chỉ là một người đàn ông lịch lãm, từng trải, đôi khi hơi tán tỉnh quá đà nhưng vẫn trong giới hạn cho phép. Chuyện bắt đầu thay đổi sau lần anh mời tôi đi ăn tối cùng nhóm nhân viên sau một sự kiện. Sau khi mọi người lần lượt về hết, anh giữ tôi lại, bảo có chuyện muốn nói.

“Anh biết em có bạn trai rồi, và anh không có ý định chen ngang. Nhưng nếu em từng muốn thử điều gì đó mới, một trải nghiệm, một mối quan hệ không ràng buộc, thì… anh sẵn sàng. Anh sẽ lo mọi thứ, cả tài chính lẫn sự kín đáo.”

Tôi sững sờ. Đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo để biết đây là điều sai trái, vô đạo đức và ngu xuẩn. Tôi lắc đầu, nói rõ ràng: “Em không phải kiểu người đó.” Anh chỉ mỉm cười: “Anh biết. Nhưng em hãy cứ nghĩ thêm. Tuổi trẻ mà, đôi khi nên sống khác một chút.”

Tôi tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại sau hôm ấy. Nhưng anh vẫn tiếp tục để ý đến tôi – không quá露骨 nhưng đủ để khiến tôi nhận ra mình đang bị theo dõi chặt. Một phần tôi khó chịu, một phần lại… tò mò.

Tôi bắt đầu tự hỏi, tại sao anh lại chọn mình? Chỉ vì tôi trẻ, hay vì tôi khác với những cô gái khác xung quanh anh? Tại sao tôi lại cảm thấy mình không thể dứt khoát dứt điểm, mà thay vào đó là nghĩ đến những kịch bản “nếu như”? Phải chăng sâu bên trong tôi là một cái tôi tò mò, liều lĩnh đang ngóc đầu dậy?

Tôi bắt đầu trả lời tin nhắn của anh. Ban đầu là những câu ngắn, sau dài hơn. Anh không nói thêm về mối quan hệ “trao đổi” đó nữa, chỉ đơn giản trò chuyện như một người anh, đôi khi là thầy, dạy tôi cách xử lý khủng hoảng truyền thông, cách đọc bản hợp đồng, cách xử lý một buổi họp. Tôi thấy mình… thích được lắng nghe bởi một người đàn ông từng trải.

Một tối, sau khi dự tiệc cùng công ty, anh đề nghị đưa tôi về bằng xe riêng. Tôi do dự rồi đồng ý. Trong xe, không gian im lặng lạ kỳ. Khi xe rẽ vào một con phố nhỏ, anh dừng lại, quay sang nhìn tôi. “Chỉ một lần thôi. Không ai biết. Và em có thể dừng bất cứ lúc nào.”

Tôi không biết điều gì điều khiển mình lúc ấy. Có thể là cơn tò mò, có thể là bản tính muốn chạm đến ranh giới của đúng-sai. Tôi gật đầu. Một cái gật đầu định đoạt tất cả.

Tôi về nhà lúc nửa đêm, với tâm trí trống rỗng. Tuấn gọi, tôi không bắt máy. Tôi nhìn mình trong gương, cố gắng tìm một chút cảm giác hối hận hay đau khổ. Nhưng không. Tôi thấy… bình thản.

Ngày hôm sau, tôi lại đi học, lại làm như không có chuyện gì. Tôi trả lời tin nhắn của anh Lâm ít hơn. Nhưng tối đến, tôi lại đọc lại những dòng trò chuyện giữa hai người. Tôi thấy mình bị hút vào một vòng xoáy – không phải tình cảm, cũng không hẳn là tình dục. Mà là một dạng quyền lực. Cảm giác mình được khao khát bởi một người thành đạt, quyền thế. Một kiểu “chiến thắng ngầm” của tuổi trẻ.

Tôi vẫn yêu Tuấn. Vẫn nắm tay cậu ấy đi dạo bờ hồ, vẫn ôm cậu ấy mỗi khi trời lạnh. Nhưng trong lòng tôi, đã có một cánh cửa nhỏ mở ra – một lối rẽ mà chính tôi cũng không biết sẽ dẫn mình đi đến đâu.

Tôi chưa bao giờ nghĩ một quyết định trong vài giây lại có thể ám ảnh dai dẳng đến thế.

Sau đêm hôm đó, tôi bắt đầu thay đổi. Không ai nhận ra, kể cả Tuấn – người luôn tự hào rằng cậu ấy hiểu tôi hơn bất kỳ ai. Tôi vẫn học tốt, vẫn cười nói với bạn bè, vẫn thi thoảng ôm Tuấn thật chặt và bảo: “Em yêu anh nhiều lắm.” Nhưng chính tôi cũng thấy được trong đôi mắt mình – mỗi lần nhìn vào gương – là sự đục ngầu của dối trá.

Anh Lâm không chủ động liên lạc quá nhiều sau lần đó, như thể anh đã đạt được điều mình muốn. Thỉnh thoảng anh nhắn tin hỏi han, nhưng hoàn toàn không ép buộc gì. Có lẽ với anh, tôi chỉ là một cái tên trong danh sách dài những cô gái trẻ từng “trải nghiệm” cùng. Nhưng với tôi… đó là một vết xước lớn trong lòng, mỗi ngày mỗi rỉ máu.

Tuấn bắt đầu nhận ra sự lơ đễnh của tôi.

“Em mệt à? Gần đây cứ như không có ở đây cùng anh vậy…”

Tôi cố gượng cười: “Chắc do thực tập áp lực quá thôi…”

Cậu tin. Và điều đó khiến tôi càng thấy tệ hơn.

Những buổi đi chơi bắt đầu ít lại. Không phải vì tôi không có thời gian, mà vì tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy lâu. Không dám nghe cậu nói những điều tử tế. Có lần Tuấn ôm tôi từ phía sau và thì thầm: “Anh đang tích tiền, sau này ra trường anh muốn hai đứa thuê một căn hộ nhỏ… anh muốn sống cùng em.”

Tôi bật khóc.

Tuấn tưởng tôi xúc động. Cậu không biết, đó là giọt nước mắt của một kẻ đã tự tay phá vỡ tất cả.

Một tháng sau buổi tối định mệnh đó, anh Lâm lại xuất hiện – lần này là với đề nghị rõ ràng: “Anh có chuyến công tác 3 ngày ở Đà Nẵng. Nếu em muốn đi cùng, anh sẽ sắp xếp.”

Tôi nhìn dòng tin nhắn rất lâu.

Tôi có thể từ chối, chặn số, xem như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng tôi không làm. Vì một phần trong tôi – phần mà tôi căm ghét nhất – vẫn thấy bị cuốn hút bởi cảm giác được “chọn lựa”. Được “đặc biệt”.

Tôi nói dối Tuấn là trường cho đi thực tập ngoại tỉnh. Và tôi đã lên máy bay, cùng một người đàn ông không yêu tôi, không cần tôi – chỉ để thỏa mãn sự ích kỷ và hiếu kỳ của chính mình.

Ba ngày ở Đà Nẵng, tôi sống một cuộc sống như trong phim: khách sạn hạng sang, nhà hàng đắt tiền, những cái ôm vô thưởng vô phạt và cả những đêm tôi nằm im lặng nhìn trần nhà, không cảm thấy gì ngoài… trống rỗng.

Tôi nhận ra, mình đang lặp lại những điều tôi từng ghét: giả tạo, đong đưa, chạy theo thứ “trưởng thành giả tạo” mà tôi cứ nghĩ là trải nghiệm quý giá. Không, đó chỉ là một sự đánh đổi hạ cấp – không phải của thể xác – mà là của lòng tự trọng.

Khi trở lại Hà Nội, tôi bị Tuấn bắt gặp ở sân bay.

Cậu ấy không gọi tên tôi. Chỉ nhìn – rất lâu – và bỏ đi. Trong ánh mắt cậu, có mọi thứ: tổn thương, thất vọng, cả câu hỏi không cần trả lời: “Tại sao?”

Tôi đã thú nhận. Trong nước mắt. Trong nỗi hối hận vô hạn.

Tuấn không nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ gỡ ảnh tôi ra khỏi ví, đưa lại cho tôi, rồi bước đi. Đó là lần cuối cùng tôi thấy cậu ấy trong gần một năm sau đó.

Tôi bị ám ảnh bởi sự im lặng ấy trong suốt cả năm cuối đại học.

Tôi không gặp lại anh Lâm. Anh có nhắn vài lần, rồi biến mất khỏi cuộc đời tôi như cách anh từng bước vào – nhẹ nhàng, lạnh lẽo và không vướng bận.

Tôi sống với một câu hỏi: “Nếu như tôi không tò mò, nếu như tôi dừng lại từ đầu, liệu tôi có mất Tuấn không?” Nhưng cuộc đời không tồn tại chữ “nếu”. Chỉ có hậu quả và những đêm dài trằn trọc.

Gần một năm sau, vào một chiều mưa bất chợt, tôi gặp lại Tuấn trước một quán cà phê nhỏ. Cậu ấy vẫn như xưa, nhưng có gì đó rắn rỏi hơn.

“Anh ổn không?” – Tôi hỏi.

Tuấn gật đầu. “Còn em?”

Tôi cười nhạt. “Đủ ổn để biết rằng mình đã đánh mất điều quan trọng nhất chỉ vì một lần nông nổi.”

Tuấn nhìn tôi rất lâu. Rồi cậu nói: “Anh tha thứ cho em rồi. Nhưng chúng ta không thể quay lại. Vì anh không còn đủ lòng tin.”

Tôi gật đầu. Không khóc.

Vì tôi hiểu: có những sai lầm, không thể cứu vãn. Có những vết nứt, không thể lành dù ta có hối hận đến đâu

Tuổi trẻ là khoảng thời gian rực rỡ – nhưng cũng là giai đoạn dễ lạc lối nhất. Tôi đã lạc, và phải trả giá. Nếu được quay lại, tôi vẫn sẽ sống hết mình, nhưng sẽ học cách phân biệt rõ đâu là trải nghiệm… và đâu là sự phản bội chính mình.