Tôi đứng trước căn nhà cũ, nơi từng chất đầy tiếng cười và hạnh phúc—nhưng giờ đây chỉ còn là vết sẹo âm ỉ trong lòng. Năm năm trước, tôi rời khỏi nơi này như một kẻ bại trận: tay trắng, danh dự bị chà đạp, trái tim vỡ vụn vì người đàn bà từng thề non hẹn biển đã phản bội tôi. Bây giờ, tôi quay lại. Không phải để hàn gắn. Mà để trả đũa.
Tôi tên Hưng. 35 tuổi. Năm năm trước, tôi là một kỹ sư công nghệ thông tin, sống cùng vợ—Thảo—và con trai 3 tuổi trong một căn chung cư nhỏ ở Hà Nội. Chúng tôi từng yêu nhau từ thời đại học, trải qua nhiều khó khăn mới đến được với nhau. Tôi tin cô ấy là người phụ nữ của đời mình. Nhưng hóa ra, tôi chỉ là một chương tạm trong cuộc đời cô ấy.
Mọi chuyện bắt đầu khi Thảo chuyển sang làm ở một công ty bất động sản. Cô bắt đầu thay đổi: về muộn, cầm điện thoại cả đêm, và đặc biệt… không còn mặn mà chuyện vợ chồng. Tôi nghi ngờ nhưng không có bằng chứng. Đến một ngày, tôi bắt gặp cô ấy nhắn tin cho một người đàn ông, nội dung đầy những lời yêu đương ngọt ngào. Khi tôi đối chất, cô ấy không chối, mà còn lạnh lùng nói:
“Em yêu người khác rồi. Chúng ta ly hôn đi.”
Tôi tưởng như không thở nổi. Nhưng cuối cùng, tôi buông tay. Không giành quyền nuôi con. Không tranh tài sản. Tôi chỉ mang theo một va li, và bỏ lại sau lưng mọi thứ.
Tôi vào Sài Gòn, bắt đầu lại từ con số không. Vừa làm vừa học thêm, khởi nghiệp cùng vài người bạn. Sau ba năm, tôi có công ty riêng chuyên về phần mềm quản lý cho doanh nghiệp. Khách hàng lớn, doanh thu tốt. Tôi có nhà, có xe, có địa vị. Nhưng mỗi đêm, tôi vẫn nhớ đến đứa con trai nhỏ, và… nỗi nhục ngày xưa.
Năm năm là quá đủ. Tôi quyết định quay về Hà Nội. Không báo trước. Không liên lạc với ai. Tôi tìm hiểu: Thảo vẫn sống ở căn nhà cũ, nhưng giờ là một bà mẹ đơn thân. Người tình năm xưa bỏ rơi cô ta sau một năm. Công việc của cô không mấy khá khẩm. Tôi biết tất cả qua người bạn cũ vẫn giữ liên lạc với cả hai.
Kế hoạch của tôi rất đơn giản: xuất hiện lại trong cuộc đời cô ta như một người thành đạt, thành công vượt trội, để cô ấy phải hối hận, ghen tị, đau khổ vì đã đánh mất tôi. Tôi muốn cô ta nhìn thấy tôi, tiếc nuối, khao khát, rồi tôi sẽ… lạnh lùng quay đi. Đó là cái giá cô ta phải trả.
Một chiều thứ Bảy, tôi đứng trước cổng trường tiểu học nơi con trai tôi—bé Nam—đang học. Tim tôi đập mạnh khi thấy thằng bé từ xa, đeo cặp sách nhỏ, chạy tung tăng. Nó lớn quá. Không nhận ra tôi. Tất nhiên rồi.
Tôi bắt chuyện. Ban đầu nó dè chừng. Nhưng khi tôi nói: “Chú là bạn của bố cháu. Ngày xưa chú hay bế cháu lắm đó”, nó bỗng tươi cười. Tôi mua cho nó cây kem, hỏi han chuyện học hành. Nó kể: “Mẹ cháu hay làm thêm buổi tối, nên cháu hay ăn mì gói. Nhưng mẹ thương cháu lắm.”
Lòng tôi chùng xuống.
Tối đó, tôi gọi điện cho Thảo. Số cô ấy vẫn vậy. Cô bắt máy sau 3 hồi chuông. Giọng cô hơi run khi nghe tôi nói:
“Anh là Hưng.”
Im lặng vài giây.
“Anh… về rồi à?”
“Ừ. Gặp nhau nói chuyện chút được không?”
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê cũ, nơi từng là chỗ hẹn hò thời sinh viên. Thảo gầy hơn trước. Mắt có quầng thâm. Không son phấn, không lộng lẫy như xưa. Nhưng ánh mắt thì vẫn… rất cũ: ánh mắt từng khiến tôi tin vào tình yêu.
“Anh thay đổi nhiều quá.” – cô nói, mắt nhìn bộ vest tôi mặc.
“Em cũng vậy.” – tôi đáp, cố giữ bình thản.
Chúng tôi nói chuyện vài tiếng. Tôi không trách móc. Cô không biện minh. Câu chuyện lạc lõng như hai người lạ. Nhưng tôi thấy trong mắt cô ánh lên chút gì đó… tiếc nuối. Tôi nghĩ: “Kế hoạch của mình đang hiệu quả.”
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu đến trường đón Nam vài lần mỗi tuần. Ban đầu Thảo không đồng ý. Nhưng tôi nói mình chỉ muốn gần con. Cô miễn cưỡng cho phép. Tôi dẫn Nam đi chơi, mua đồ chơi, kể cho nó nghe chuyện ngày xưa. Thằng bé dần gọi tôi là “bố”. Một lần nó nói:
“Bố ơi, mẹ hay khóc một mình lắm. Nhưng mẹ bảo không sao.”
Tôi cứng người.
Một tháng sau, tôi mời Thảo ăn tối tại một nhà hàng sang trọng. Tôi chuẩn bị sẵn bài diễn văn trả đũa: khoe thành tựu, đá xoáy, rồi dứt áo ra đi để cô ta mãi mãi tiếc nuối. Nhưng khi nhìn thấy Thảo bước vào, mặc chiếc váy cũ kỹ nhưng vẫn giữ vẻ nền nã, tôi… không mở miệng được.
Thay vào đó, tôi hỏi:
“Em sống thế này… có ổn không?”
Thảo ngạc nhiên, rồi mỉm cười nhạt:
“Không ổn. Nhưng em chấp nhận. Em đã sai, và đang trả giá rồi.”
Tôi cứng họng. Cô không than thở, không đổ lỗi, cũng không cố gắng lấy lòng tôi. Mọi kế hoạch trong đầu tôi bỗng sụp đổ. Tôi bắt đầu nghi ngờ: liệu có phải mình mới là người còn mắc kẹt trong quá khứ?
Từ buổi tối hôm đó, tôi mất ngủ. Mọi thứ không diễn ra theo đúng những gì tôi tính toán.
Tôi nghĩ mình sẽ ngẩng cao đầu rời đi, để lại sau lưng ánh mắt tiếc nuối của Thảo. Nhưng không. Cô không cầu xin, cũng không níu kéo. Cô chỉ nói đơn giản: “Em sai. Em đang trả giá.”
Lần đầu tiên sau năm năm, tôi nhìn Thảo không phải với ánh mắt giận dữ. Tôi nhìn cô như một con người—đầy vết xước, đầy bất toàn, nhưng vẫn đang cố sống, cố làm mẹ tốt. Và tôi bắt đầu nhận ra… có điều gì đó chưa rõ ràng.
Chuyện chưa bao giờ kể
Một tuần sau, tôi đến nhà Thảo đưa Nam đi công viên. Thằng bé vui lắm. Nó nắm tay tôi chạy nhảy, cười nói. Lúc quay về, Thảo bảo:
“Anh có rảnh không? Ở lại ăn cơm với mẹ con em.”
Tôi gật đầu. Căn nhà cũ không thay đổi nhiều, nhưng mọi thứ gọn gàng, ấm cúng. Trên bàn ăn là những món đơn giản—trứng chiên, canh bí, đậu phụ sốt cà. Nhưng không hiểu sao, tôi thấy ngon hơn tất cả các nhà hàng tôi từng ăn.
Sau bữa cơm, Thảo rửa bát, còn tôi ngồi xem tivi với Nam. Bất chợt nó hỏi:
“Bố ơi, lúc xưa mẹ với bố chia tay… là vì mẹ xấu đúng không?”
Tôi giật mình. Tôi chưa bao giờ nói điều đó. Tôi định bảo nó đừng nghĩ linh tinh thì Thảo từ trong bếp bước ra, nghe thấy. Cô nhìn tôi, rồi nói nhẹ nhàng:
“Có lẽ… đã đến lúc nói sự thật.”
Tôi nhìn cô, ngạc nhiên.
“Anh còn nhớ lúc em nói em yêu người khác không?”
“Nhớ. Làm sao mà quên được.”
“Em nói dối. Không có ai cả. Em bịa ra người đàn ông đó.”
Tim tôi như ngừng đập.
“Em… tại sao lại làm vậy?”
“Vì lúc đó em phát hiện mình bị ung thư tuyến giáp giai đoạn đầu. Bác sĩ bảo có thể điều trị, nhưng không chắc chắn. Em sợ… sợ làm gánh nặng cho anh. Em nghĩ nếu em cứ vậy, anh sẽ không chịu rời bỏ. Em biết anh thương em lắm.”
Tôi nghẹn họng.
“Em muốn anh được tự do. Bắt đầu lại. Nên em dựng lên chuyện em phản bội. Cả năm đó em âm thầm điều trị, vừa đi làm vừa nuôi con. Khi biết mình ổn, em đã muốn gọi cho anh… nhưng em nghe tin anh đã vào Nam, khởi nghiệp, và thành công. Em không muốn phá vỡ cuộc sống mới của anh.”
Tôi đứng dậy, lòng như có ai bóp nghẹt.
“Tại sao… tại sao em không nói gì? Em nghĩ anh cần danh vọng hơn vợ con sao?”
Thảo không trả lời. Chỉ cúi đầu. Tôi thấy nước mắt rơi xuống bàn tay gầy guộc ấy.
Quỵ ngã trong sự thật
Tôi lang thang cả đêm. Đầu óc quay cuồng. Từng mảnh ký ức xưa trở lại. Những đêm cô ấy mất ngủ. Những lần cô quay mặt khi tôi muốn gần gũi. Những lần cô ho khan, bảo là dị ứng, nhưng hóa ra là do xạ trị.
Tôi mới là kẻ mù quáng. Tôi đã tin vào kịch bản dễ dãi nhất: cô phản bội. Và tôi bỏ đi. Trong năm năm ấy, cô đã một mình gồng gánh, một mình chống chọi bệnh tật, một mình nuôi con. Còn tôi… lại ôm nỗi hận thù, và tưởng mình cao thượng.
Tôi không ngủ đêm đó. Sáng hôm sau, tôi đến trường đón Nam. Tôi nhìn thằng bé, và thấy đôi mắt nó… y chang mẹ nó. Đôi mắt từng làm tôi yêu, rồi từng khiến tôi oán.
Tôi cúi xuống, nói:
“Nam này, từ hôm nay… bố sẽ ở lại đây, bên con và mẹ. Bố không đi đâu nữa.”
Thằng bé nhìn tôi, rồi lao vào ôm tôi thật chặt.
Cái kết của sự trả đũa
Tôi từng trở về để trả đũa người phụ nữ phản bội mình. Nhưng cuối cùng, tôi chỉ tìm thấy sự thật và một vết thương cũ chưa bao giờ được chữa lành. Tôi tưởng mình là nạn nhân. Nhưng hóa ra, tôi cũng có lỗi: lỗi vì đã không hỏi, không tin, và không nhìn kỹ vào người mình từng yêu.
Giờ đây, tôi không còn là Hưng của năm năm trước—đầy tự tôn và oán hận. Tôi là Hưng của hiện tại, học được rằng đôi khi sự trả đũa không cần thiết. Thứ duy nhất đáng làm sau những tổn thương… là hiểu và tha thứ.
Thảo và tôi không vội vàng quay lại. Nhưng tôi ở gần, chăm con, giúp đỡ cô ấy. Mỗi ngày một chút. Không phải để chuộc lỗi, mà vì tôi muốn viết lại chương cũ theo một cách khác.
Và có lẽ… một ngày nào đó, chúng tôi sẽ lại nắm tay nhau. Nhưng lần này, không còn giấu giếm, không còn tổn thương. Chỉ có tình yêu thực sự—từ hai con người đã học cách trưởng thành từ chính nỗi đau.
“Không phải ai rời đi cũng là kẻ sai. Không phải ai ở lại cũng là người đúng. Chỉ khi nhìn thẳng vào sự thật, ta mới biết điều gì là đáng tiếc… và điều gì vẫn còn kịp.”