Con còn chưa đầy một tuổi, tôi đã cầm lá đơn l/y h/ôn đặt trước mặt cô ấy. Tôi đã quá mệt mỏi với một người vợ suốt ngày đầu bù tóc rối….

“Chỉ là trông con thôi mà.”

Anh đã nói thế – bằng cái giọng của một người nghĩ rằng mọi thứ xoay quanh con cái đều là những việc phụ nữ sinh ra để làm. Tôi đã nghe rõ từng chữ, từng thanh âm của sự khinh thường nhẹ như không khí, nhưng nặng như đá đè lên ngực tôi.

Tôi không khóc. Tôi không nổi giận. Tôi chỉ nói một câu:

“Vậy anh thử nuôi Sóc một mình sáu tháng đi.”

Và tôi thu dọn đồ đạc – không phải vì tôi bỏ rơi con, mà vì tôi không còn tin rằng mình có thể sống nổi nếu cứ tiếp tục bị coi là vô hình.

Khi tôi mang thai, chúng tôi đã từng mơ rất nhiều. Anh bảo tôi nghỉ việc, cứ yên tâm ở nhà chăm con, đợi khi bé cứng cáp thì quay lại. Tôi tin anh. Tôi tin vào tình yêu, vào vai trò của một người mẹ.

Ba tháng đầu sau sinh là những chuỗi ngày tôi không ngủ. Sóc khóc mỗi đêm từ 2 giờ đến 4 giờ sáng, không vì lý do gì cả – chỉ là trẻ sơ sinh có lịch riêng. Tôi bế con đi tới đi lui hàng trăm lần, trong khi anh ngủ ngon trong phòng bên. Tôi nghĩ: “Anh đi làm, anh mệt. Mình cố được.”

Ba tháng sau, tóc tôi rụng nhiều đến nỗi gối trắng chuyển màu xám. Tôi nhìn mình trong gương – quầng mắt thâm sì, bụng đầy vết rạn, đôi mắt đã quên cảm giác long lanh. Mỗi lần anh đi làm về, tôi mong một ánh mắt cảm thông, một cái ôm – nhưng anh chỉ nhìn lướt qua và hỏi:

“Em vẫn chưa tắm à?”

Tôi không trả lời. Tôi không còn đủ sức.

Chúng tôi cãi nhau lần đầu sau khi tôi từ chối quan hệ. Tôi mệt, tôi đau, tôi không còn cảm thấy mình là một người phụ nữ nữa. Anh im lặng. Rồi anh xa dần.

Khi Sóc được mười tháng, anh đặt lá đơn ly hôn trước mặt tôi. Không một lời xin lỗi. Không một tia do dự.

“Anh không thể sống với em thế này mãi được. Em đã không còn là em nữa.”

Tôi nhớ lúc đó mình đang mặc áo thun loang lổ vết sữa. Tôi nghĩ: “Ừ, mình trông thật thảm hại.”

Nhưng anh không hề biết rằng tôi đã từng là người yêu nồng nhiệt, từng là người phụ nữ mạnh mẽ – cho đến khi tôi trở thành mẹ, một mình chống chọi với một trận chiến mà anh không hề chứng kiến.

Tôi đưa ra “điều kiện” – sáu tháng anh nuôi con một mình. Không có người giúp. Không bà nội. Không vú em.

Anh bật cười. “Trông con thôi mà. Có gì đâu khó.”

Tôi gật đầu. “Vậy nhé.”

Tôi để lại cho anh một cuốn sổ tay – trong đó có mọi thứ: cách nhận biết bé sắp sốt, cách xử lý khi nôn trớ, cách hạ sốt theo từng cấp độ nhiệt, cách pha sữa đúng tỉ lệ, cách tắm nhanh khi bé khóc dai.

Tôi để lại cả vài gói khăn ướt tôi vẫn mua, loại duy nhất không khiến da con bị nổi mẩn.

Tôi xách vali đi. Trái tim tôi như rỗng tuếch, nhưng lần đầu tiên trong một năm, tôi được bước ra ngoài mà không mang theo con.

Ba ngày đầu, tôi không ngủ được. Tôi vẫn nghe tiếng con khóc trong đầu, như thể cơ thể tôi chưa rời khỏi vai trò người mẹ. Tôi bật dậy giữa đêm, suýt gọi video về chỉ để xem Sóc có bú đủ không.

Tôi đã không gọi.

Tuần đầu tiên, mẹ anh gọi cho tôi – hỏi “Có được nhờ con bé giúp một chút không?” Tôi từ chối. Bà giận. Tôi hiểu. Nhưng tôi không thể để anh học được bài học quan trọng nhất nếu có ai đó làm thay.

Tuần thứ hai, anh nhắn tin:

“Sóc không chịu uống sữa ngoài. Nó cứ gào suốt. Em có cách nào không?”

Tôi nhắn lại: “Làm ấm bình, đừng ép. Cho bé ôm áo em, nghe giọng em thu sẵn.”

Một tiếng sau, anh gửi hình Sóc ngủ ngon. Trên tay là cái áo cũ của tôi.

Tôi bật khóc.

Tôi bắt đầu thuê nhà nhỏ, đi làm trở lại, làm thêm cuối tuần ở quán cà phê cũ. Tôi mua vài chiếc váy, cắt tóc ngắn. Gương mặt tôi vẫn còn phờ phạc, nhưng tôi đang quay lại từng chút một với chính mình.

Nhưng mỗi đêm, tôi vẫn nghe trong lòng tiếng Sóc gọi “mẹ”.

Tháng thứ ba, anh gửi video Sóc bi bô nói “baba… mama…” – rồi cười khúc khích.

Anh nhắn:

“Nó nhớ em. Cả anh nữa.”

Lần đầu tiên, tôi thấy trong chữ viết của anh có sự thật thà. Không phải để lấy lòng. Không phải để kéo tôi về. Chỉ là một người cha – đơn độc – đang thừa nhận mình yếu đuối.

Anh bắt đầu gọi nhiều hơn. Không hỏi han tình cảm. Chỉ hỏi về con:

  • Làm sao để chữa hăm nhanh?

  • Bột ăn dặm nào đỡ táo bón?

  • Bé nôn hoài sau khi uống kháng sinh, có sao không?

Tôi thấy mình trở thành người thầy của anh – không còn là người phục vụ anh trong vô thức.

Tháng thứ tư, Sóc bị sốt cao. Anh đưa bé vào viện một mình. Nằm canh bên giường, cả đêm không ngủ. Anh nhắn cho tôi lúc 3 giờ sáng:

“Anh sợ thật. Em đã làm điều này một mình suốt gần một năm sao?”

Tôi không nhắn lại. Tôi biết – đó không còn là câu hỏi. Đó là một lời xin lỗi.

Tháng thứ năm, anh gửi hình Sóc tự đứng, vịn vào bàn.

Dòng chú thích là:

“Con bước đầu tiên. Nhưng người đầu tiên con cần – không phải là anh.”

Tôi thấy tim mình nhói lên. Cảm giác lẫn lộn: vừa trách, vừa thương, vừa… đau.

Ngày cuối cùng của sáu tháng, tôi quay về.

Căn nhà không còn mùi nước hoa đàn ông, không còn tiếng TV ồn ào. Chỉ có tiếng thì thầm ru con ngủ, một cái áo cũ dính sữa vắt ngang ghế, và người đàn ông của tôi – đang ngồi ngủ gục trên ghế bành, đầu gục xuống tay, gương mặt gầy đi thấy rõ.

Khi tôi bước vào, anh giật mình. Mắt đỏ hoe, nhưng không ngại.

Anh bế Sóc, đưa cho tôi – như trả lại một phần linh hồn – rồi nói, nhẹ như gió thổi qua tàn tro:

“Anh xin lỗi. Anh chưa từng biết… em đã phải làm cha… cả khi em chỉ là mẹ.”

“Mình có thể bắt đầu lại không – lần này là hai người cùng nuôi một đứa trẻ?”

Tôi không trả lời ngay.

Tôi nhìn Sóc đang ngủ ngon lành trong tay tôi, bàn tay nhỏ xíu của con nắm lấy tay anh – rồi tay tôi.

Tôi nghĩ:

Có lẽ tình yêu không chết đi.
Nó chỉ đang chờ một người lớn lên để biết cách giữ.