Đưa b;ồ nh;í đi đ;ẻ, chồng đ;iếng người khi vị bác sĩ đỡ đẻ chính là vợ mình, và cái kết bất ngờ

Cô bác sĩ trẻ vừa rửa tay, vừa cố nén nhịp tim đang đập dữ dội. Ngoài cửa phòng sinh, một người đàn ông đang túc trực, mắt không rời khỏi cánh cửa như thể phía sau đó chứa cả sinh mệnh của mình. Nhưng cô biết rõ… người phụ nữ đang nằm trong kia không phải vợ anh ta, và trớ trêu thay, người đỡ đẻ hôm nay lại chính là vợ anh ta – cô.

Minh và Trang là cặp đôi từng khiến bạn bè, người thân ngưỡng mộ. Anh là kỹ sư xây dựng, công tác thường xuyên xa nhà; cô là bác sĩ sản khoa, tận tụy với nghề. Họ cưới nhau đã 5 năm, chưa có con do Trang muốn ổn định sự nghiệp trước. Cô luôn tin tưởng Minh, vì chưa từng có lý do gì để nghi ngờ anh.

Minh hay về trễ, đôi khi đi công tác đột xuất. Những điều đó, Trang đã quen. Là vợ bác sĩ, cô hiểu sự bận rộn, và cũng dùng sự bận rộn của mình để không đặt câu hỏi. Tình yêu đôi khi vẫn sống sót nhờ những điều không nói ra.

Cho đến một ngày…

Ca trực đêm hôm đó, Trang vừa hoàn thành một ca mổ đẻ khó thì y tá gọi cô xuống phòng cấp cứu. Một sản phụ sắp sinh, thai lớn, cần bác sĩ chuyên môn cao. Như bao lần, cô không chần chừ, lao vào phòng mổ. Nhưng khi bước vào, người đầu tiên cô thấy không phải là sản phụ, mà là người chồng đang bối rối đứng cạnh cáng – Minh.

Anh nhìn cô trong tích tắc – đôi mắt như đông cứng.

Trang chết lặng.

“Minh?” – cô khẽ thốt lên.

Anh lúng túng lùi lại: “Trang… em…”

Nằm trên cáng là một cô gái trẻ, bụng vượt mặt, đau đớn rên rỉ. Nhìn qua, Trang đã hiểu. Sự thật ập đến như một cái tát – anh ngoại tình. Không chỉ thế, người tình của anh đang chuẩn bị sinh con – có thể là con anh.

Trang cứng đờ. Một y tá giục: “Bác sĩ, sản phụ sắp sinh, cổ tử cung mở hết rồi.”

Đứng giữa lằn ranh nghề nghiệp và tổn thương cá nhân, cô bác sĩ không được phép để cảm xúc chi phối. Sau vài giây im lặng chết chóc, Trang thở hắt ra:

“Đưa vào phòng sinh số 3. Tôi sẽ trực tiếp đỡ.”

Minh như muốn nói gì đó, nhưng đôi mắt Trang đã đóng sập mọi cánh cửa đối thoại.

Trong phòng sinh, mọi giác quan của cô như tách ra làm hai: một phần là bác sĩ chuyên môn lạnh lùng, một phần là người vợ đang bị phản bội tan nát cõi lòng.

Người phụ nữ kia – tên là My – trẻ hơn Trang gần chục tuổi. Cô ta không biết bác sĩ đỡ đẻ cho mình là vợ của người yêu mình. My gọi Minh là “anh yêu”, nói trong hơi thở đứt quãng rằng “đừng rời em, em sợ…”

Trang cắn chặt môi, tim như bị bóp nghẹt, nhưng tay vẫn làm việc một cách thành thục.

Một tiếng khóc vang lên.

Đứa trẻ ra đời khỏe mạnh.

Cô bọc đứa bé lại, trao cho y tá, và quay đi thật nhanh. Cô sợ, sợ nếu nhìn lâu hơn, mình sẽ sụp đổ.

Khi Trang bước ra khỏi phòng sinh, Minh vẫn đứng đó, như hóa đá. Anh định mở lời, nhưng cô chỉ nói một câu:

“Con của anh khỏe mạnh. Tôi chúc mừng.”

“Trang… hãy nghe anh nói…”

“Không cần.”

Trang quay đi, bước thật nhanh về phòng trực, nhưng nước mắt đã rơi từ lúc nào.

Cô không về nhà suốt ba ngày sau đó. Cô xin đổi ca, chuyển sang làm việc tại phòng hậu sản, tránh tiếp xúc với bệnh nhân mới sinh. Nhưng đâu dễ thoát khỏi cơn bão tâm lý trong lòng.

Minh gọi liên tục, nhắn tin hàng giờ, nhưng Trang không trả lời. Cô đang cố tìm lại chính mình giữa đống hoang tàn đổ nát của một tình yêu tưởng vững chắc.

Cho đến khi một đồng nghiệp chuyển đến cô một thông tin bất ngờ…

“Trang, có chuyện này chị nghĩ em nên biết. Người phụ nữ kia – cô My ấy – không phải là người yêu của chồng em đâu.”

Trang sững sờ: “Chị nói gì?”

“Cô ta là… người mà Minh đang giúp. Cô ta từng là sinh viên cũ của anh ấy, có hoàn cảnh rất khó khăn. Anh Minh nhận là ‘bạn trai’ để giúp cô ta giấu gia đình về thân phận đứa bé…”

Trang tái mặt. Sự thật mới bắt đầu lộ ra.

Sau lời nói từ đồng nghiệp, Trang như rơi vào một trạng thái mơ hồ giữa tin và không tin. Cô không thể hiểu vì sao Minh lại phải đóng vai “người yêu” của một người phụ nữ khác để rồi cả hai phải che giấu như vậy, trong khi anh hoàn toàn có thể nói sự thật.

Tối hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, Trang mở điện thoại và gọi lại cho Minh. Giọng anh khản đặc, đầy lo lắng:

– “Trang… em gọi cho anh thật sao?”

– “Chúng ta cần nói chuyện.”

Minh ngồi trước mặt cô, gầy đi thấy rõ, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Anh đặt một xấp tài liệu lên bàn – giấy khám thai, giấy chứng sinh, một số thư từ và một tờ giấy xác nhận của bệnh viện.

Anh nói chậm rãi:

– “Anh xin lỗi vì để mọi chuyện đến mức này. Anh không có người tình nào hết. My là sinh viên cũ của anh, ngày xưa từng được anh hướng dẫn thực tập ở công trình. Cô ấy bị bạn trai bỏ rơi khi đang mang thai. Gia đình thì bảo thủ, nếu biết sẽ bắt phá thai hoặc từ mặt.”

Trang vẫn lặng im, mắt không rời tờ giấy xác nhận xét nghiệm ADN nằm giữa bàn.

– “Em có thể xem tờ đó. Đứa bé không phải con anh.”

– “Vậy tại sao anh phải giả làm người yêu? Sao lại giấu em?”

Minh cúi đầu:

– “Vì anh sợ em không hiểu. Em luôn ghét sự dối trá. Mà nếu anh nói thật, liệu em có tin anh không? Khi một người đàn ông túc trực bên một sản phụ trẻ, tự nhận là cha đứa trẻ…”

Anh ngước lên, mắt đỏ hoe:

– “Anh sai vì đã chọn cách im lặng. Nhưng anh chưa từng phản bội em, chưa từng nghĩ đến việc có con với ai ngoài em.”

Trang chạm nhẹ vào giấy xét nghiệm ADN. Đúng là đứa bé không liên quan gì đến Minh về mặt sinh học. Nhưng những ngày qua, cô đã oán hận anh, đã nghĩ đến ly hôn, đã để nỗi đau chiếm trọn trái tim.

Lòng tin – một khi rạn nứt – liệu có thể lành lại?

Những ngày sau đó, Trang xin nghỉ phép, lần đầu tiên sau 7 năm làm bác sĩ sản khoa. Cô về quê, sống vài ngày với mẹ. Bà mẹ già chỉ nói một câu khi thấy con gái mệt mỏi, tiều tụy:

“Con là bác sĩ, cứu bao nhiêu đứa trẻ chào đời. Nhưng đừng quên, con cũng là một người phụ nữ, có trái tim. Đừng cố mạnh mẽ đến mức đánh mất cảm xúc.”

Trang khóc.

Không phải vì Minh, không chỉ vì sự việc, mà vì bản thân cô cũng đã sống quá lý trí trong nhiều năm. Cô trì hoãn chuyện có con vì công việc. Cô chưa từng hỏi Minh có buồn không. Cô chưa từng cho phép mình yếu đuối.

Lần đầu tiên, Trang viết vào nhật ký:

“Mình không muốn làm bác sĩ ngay lúc này. Mình chỉ muốn được yêu, được tin tưởng, được sống như một người phụ nữ bình thường.”

Khi Trang trở lại thành phố, cô đến thăm My – cô gái mà suýt nữa cô căm ghét. My đang ôm con trong phòng hậu sản, gương mặt xanh xao, nhưng ánh mắt đầy biết ơn khi thấy Trang.

– “Em… em xin lỗi bác sĩ. Em không biết chị là vợ của anh Minh. Em biết anh ấy đã nói dối, nhưng anh chỉ muốn giúp em… Anh ấy là người tốt.”

Trang ngồi xuống, nhìn đứa trẻ nhỏ đang ngủ ngoan trong tay My.

– “Em định thế nào?”

– “Em sẽ về quê. Giờ có con rồi, em phải mạnh mẽ hơn. Em sẽ không dựa dẫm vào ai nữa.”

Trang gật đầu, nở một nụ cười nhẹ.

– “Chị tin em sẽ làm được.”

Hai tháng sau.

Trang không quay lại bệnh viện cũ. Cô xin chuyển đến một bệnh viện nhỏ ở vùng ven, nơi áp lực công việc nhẹ hơn, và cô có thể dành thời gian cho bản thân.

Minh đến tìm cô, mang theo một hộp quà nhỏ.

– “Anh không mong em tha thứ ngay. Chỉ mong em hiểu, anh chưa từng có ý định rời bỏ em.”

Trang mở hộp quà – bên trong là một cuốn album ảnh. Là những bức ảnh họ từng đi du lịch, ảnh cưới, ảnh Trang ngủ gục bên laptop, ảnh Minh lén chụp cô trong bộ blouse trắng.

Ở trang cuối là dòng chữ:

“Nếu em đồng ý…
Ta làm lại từ đầu, và lần này, chúng ta sẽ không chờ đợi nữa.
Anh muốn có một đứa con – với chính em.”

Trang nhìn anh hồi lâu. Rồi cô lấy từ trong túi một phong bì – là kết quả xét nghiệm máu mới nhất của cô.

– “Em cũng có một điều muốn nói…”

Minh mở ra. Và rồi anh bật khóc.

“Em đang mang thai – ba tuần rồi.”

Trong khoảnh khắc đó, quá khứ – dù có đau đớn thế nào – cũng hóa thành mây. Họ ôm nhau, giữa một buổi chiều tháng Ba đầy gió, nơi mọi giông bão đều đã ở lại phía sau.