Biết bố dượng có 10 tỷ tiết kiệm, mẹ xin cho tôi một khoản rồi sững sờ với câu trả lời của ông. Câu trả lời ấy không phải là một lời từ chối thẳng thừng, cũng không phải một cái gật đầu dễ dàng. Nó là một sự thật trần trụi, lạnh lẽo hơn bất kỳ lời phủ nhận nào, khiến mẹ tôi chết lặng, còn tôi thì bàng hoàng đến tột độ.
Mẹ tôi và bố dượng kết hôn khi tôi vừa tròn mười tuổi. Cuộc hôn nhân thứ hai của mẹ không phải vì tình yêu sét đánh, mà là sự lựa chọn của lý trí và hoàn cảnh. Bố dượng, ông Nam, là một người đàn ông thành đạt, goá vợ và có hai con trai đã lớn, đều đang du học nước ngoài. Ông Nam hiền lành, ít nói, và sống rất nguyên tắc. Ông đối xử với tôi khá tốt, không quá gần gũi nhưng luôn chu toàn mọi thứ, từ học phí, quần áo, đến những chuyến đi chơi. Mẹ tôi thì hết mực chiều chuộng ông, có lẽ vì bà muốn bù đắp cho những thiệt thòi mà ông phải chịu đựng sau khi vợ mất, và cũng vì bà biết ơn ông đã cho mẹ con tôi một cuộc sống ổn định, đầy đủ.
Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi đi êm đềm trong suốt mười lăm năm. Tôi tốt nghiệp đại học, có một công việc ổn định, và dự định kết hôn với người yêu của mình vào cuối năm nay. Mọi thứ dường như đang đi đúng quỹ đạo, cho đến một ngày, mẹ tôi tình cờ phát hiện ra bí mật lớn của bố dượng.
Chuyện là, bố dượng tôi vốn là một người rất kín đáo về tài chính. Ông không bao giờ khoe khoang hay nói về tiền bạc. Ông luôn sống một cách giản dị, thậm chí có phần tiết kiệm. Mẹ tôi cũng vậy, bà tin tưởng tuyệt đối vào ông nên không bao giờ hỏi han hay can thiệp vào chuyện tiền nong của ông. Mọi chi tiêu trong nhà đều do ông quản lý, mẹ tôi chỉ nhận một khoản tiền hàng tháng để lo liệu việc chợ búa và chi tiêu cá nhân.
Một buổi chiều nọ, bố dượng tôi đi công tác đột xuất. Trước khi đi, ông dặn mẹ tôi cất giúp ông một tập tài liệu quan trọng vào két sắt. Trong lúc mẹ tôi loay hoay mở két, bà vô tình nhìn thấy một cuốn sổ tiết kiệm. Mẹ tôi vốn là người tò mò, bà không khỏi thắc mắc khi nhìn thấy con số trên cuốn sổ. Mẹ mở ra xem, và bà gần như ngã quỵ khi thấy con số khổng lồ trên đó: 10 tỷ đồng.
10 tỷ đồng! Một con số mà mẹ tôi chưa bao giờ dám mơ tới. Cuộc sống của chúng tôi từ trước đến nay vẫn luôn ở mức khá giả, nhưng mẹ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bố dượng lại có một khoản tiết kiệm lớn đến vậy. Ông Nam làm giám đốc một công ty xây dựng lớn, nhưng mẹ nghĩ rằng phần lớn tài sản của ông đã được phân chia cho hai con trai riêng hoặc đầu tư vào công việc kinh doanh.
Mẹ tôi giữ kín bí mật này trong lòng suốt mấy ngày liền. Bà không nói với tôi, cũng không dám hỏi thẳng bố dượng. Tôi biết, mẹ là người phụ nữ truyền thống, bà luôn tôn trọng chồng và không muốn gây xích mích vì chuyện tiền bạc. Nhưng 10 tỷ đồng là một số tiền quá lớn, nó khiến mẹ tôi không thể nào bình tâm được.
Một tuần sau, bố dượng tôi trở về từ chuyến công tác. Mẹ tôi quyết định nói chuyện với ông. Bà đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng, bà quyết định sẽ xin ông một khoản tiền để mua nhà cho tôi. Tôi sắp lấy chồng, nhưng vợ chồng tôi vẫn chưa có đủ tiền để mua một căn nhà riêng. Tôi dự định sẽ thuê nhà một thời gian, rồi cố gắng tích góp để mua nhà sau. Nhưng nếu có một khoản hỗ trợ từ bố dượng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, sau bữa cơm tối, mẹ tôi gọi bố dượng vào phòng khách. Tôi cũng ngồi đó, lòng đầy hồi hộp. Mẹ tôi bắt đầu câu chuyện một cách khéo léo, bà nói về tương lai của tôi, về việc tôi sắp lập gia đình, và về ước mơ có một căn nhà nhỏ của riêng mình. Bố dượng tôi lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt ông vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
“Anh Nam à,” mẹ tôi ngập ngừng, “em biết anh là người rất chu đáo và lo lắng cho các con. Thằng Long nhà mình sắp lập gia đình, nó cũng đang mong muốn có một căn nhà riêng. Em nghĩ… nếu anh có thể giúp đỡ một chút…”
Mẹ tôi ngập ngừng, bà nhìn bố dượng với ánh mắt đầy hy vọng. Tôi cũng nhìn ông, tim đập thình thịch. Tôi không dám chắc ông sẽ đồng ý, nhưng tôi biết, mẹ tôi đã dũng cảm lắm khi nói ra điều này.
Bố dượng tôi im lặng một lúc. Ông nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống bàn. Khuôn mặt ông vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt ông có vẻ xa xăm.
“Em nói đúng,” ông Nam bắt đầu nói, giọng ông trầm ấm và từ tốn. “Thằng Long sắp lập gia đình, có một căn nhà riêng là điều cần thiết.”
Tôi thầm mừng rỡ. Có lẽ ông sẽ đồng ý.
“Nhưng…” ông Nam nói tiếp, và từ “nhưng” đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi và mẹ. “Khoản tiền đó, anh không thể cho Long được.”
Mẹ tôi sững sờ. Bà nhìn ông, không giấu nổi vẻ thất vọng. Tôi cũng vậy, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tại sao vậy anh?” Mẹ tôi hỏi, giọng bà run run. “Anh có khoản tiết kiệm lớn như vậy mà…”
Bố dượng tôi nhìn mẹ, rồi nhìn tôi. Ánh mắt ông vẫn điềm tĩnh, nhưng lại mang một sự kiên quyết lạ thường.
“Khoản tiền đó, nó không phải của anh,” ông Nam nói, từng chữ như đóng đinh vào tai chúng tôi. “Nó là tiền của con anh.”
Mẹ tôi và tôi nhìn nhau, bàng hoàng. Tiền của con ông? Hai người con trai của ông đều đang du học nước ngoài, và từ trước đến nay, chúng tôi đều nghĩ rằng ông chu cấp đầy đủ cho các con. Vậy tại sao lại có một khoản tiền lớn như vậy nằm trong tài khoản của ông mà lại là “tiền của con”?
“Anh nói vậy là sao ạ?” Mẹ tôi hỏi, giọng bà đã trở nên gay gắt hơn. “Tiền của con anh, sao lại nằm trong tài khoản của anh?”
Bố dượng tôi thở dài. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. “Đó là số tiền mà vợ anh, mẹ của các con anh, đã tích cóp cả đời. Bà ấy muốn để lại cho các con. Anh chỉ là người giữ hộ thôi.”
Mẹ tôi chết lặng. Tôi cũng vậy. Một bí mật đã được chôn giấu suốt mười lăm năm, giờ đây đột nhiên được hé lộ một cách bất ngờ và tàn nhẫn. 10 tỷ đồng ấy, không phải là của bố dượng, mà là của người vợ đã mất của ông, dành dụm cho hai người con trai riêng của ông.
Sự thật này như một nhát dao đâm vào tim mẹ tôi. Bà đã nghĩ rằng mình đã tìm được một bến đỗ bình yên, một người đàn ông chu đáo và yêu thương mẹ con tôi. Nhưng giờ đây, bà nhận ra rằng, dù đã sống cùng nhau suốt mười lăm năm, bà vẫn chỉ là một người ngoài cuộc trong cuộc sống của ông, trong những bí mật sâu kín nhất của ông.
Tôi nhìn mẹ, đôi mắt bà đỏ hoe. Bà không nói gì nữa, chỉ ngồi đó, sững sờ với câu trả lời của bố dượng. Khoản tiền 10 tỷ đồng, một số tiền lớn đến mức có thể thay đổi cuộc đời tôi, giờ đây lại trở thành biểu tượng cho sự thật phũ phàng về mối quan hệ giữa mẹ tôi và bố dượng. Nó không chỉ là tiền, mà còn là ranh giới vô hình, là bức tường không thể vượt qua giữa quá khứ và hiện tại, giữa những người đã khuất và những người đang sống.
Sự thật về 10 tỷ đồng tiết kiệm của bố dượng, hay nói đúng hơn là của người vợ quá cố của ông dành cho các con riêng, đã giáng một đòn mạnh vào mẹ tôi. Bà không khóc, không la hét, nhưng gương mặt bà tái mét, đôi mắt thất thần nhìn vào khoảng không. Tôi biết, không phải vì mẹ tôi tiếc nuối số tiền ấy, mà vì bà cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội bởi một sự thật mà bà không hề hay biết suốt mười lăm năm chung sống.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Bố dượng tôi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng tôi nhận ra sự khó xử trong ánh mắt ông. Ông có lẽ đã biết rằng ngày này sẽ đến, ngày mà bí mật ấy không thể nào che giấu được nữa.
“Anh Nam, tại sao… tại sao anh lại giấu em chuyện này?” Mẹ tôi cuối cùng cũng cất tiếng, giọng bà khàn đặc. “Mười lăm năm nay, em cứ nghĩ… cứ nghĩ chúng ta là một gia đình…”
Bố dượng tôi thở dài. “Anh không muốn em phải suy nghĩ. Số tiền đó, anh chỉ là người giữ hộ. Nó là tâm nguyện của vợ anh.”
“Nhưng em là vợ anh bây giờ! Em có quyền được biết!” Mẹ tôi gần như bật khóc. “Anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Anh có nghĩ đến Long không? Thằng bé là con trai em, là con trai anh nữa!”
Bố dượng tôi nhìn tôi, ánh mắt ông thoáng chút áy náy. “Long là con của anh, anh luôn xem thằng bé như con ruột. Nhưng số tiền này… nó có ý nghĩa khác.”
Ông kể, đó là số tiền mà vợ ông đã dành dụm từ khi còn trẻ, với ước mơ mua một căn nhà lớn cho các con trai khi chúng trưởng thành và lập gia đình. Bà đã tiết kiệm từng đồng, từng cắc, và luôn nhắc nhở ông phải giữ gìn số tiền đó cẩn thận, không được đụng đến, và phải đảm bảo rằng nó sẽ được dùng đúng mục đích. Bà qua đời đột ngột, khi các con còn quá nhỏ, và ước mơ của bà vẫn chưa thực hiện được.
“Anh đã hứa với vợ anh rằng anh sẽ thực hiện tâm nguyện của bà ấy,” bố dượng nói, giọng ông trầm xuống. “Anh không thể thất hứa được. Đó là điều duy nhất anh có thể làm cho bà ấy, và cho các con anh.”
Mẹ tôi im lặng. Bà không thể phản bác được lý lẽ của ông. Đó là tâm nguyện của người đã khuất, một lời hứa thiêng liêng mà bố dượng tôi đã giữ gìn suốt bao năm qua. Nhưng điều đó không làm vơi đi sự tổn thương trong lòng bà. Bà cảm thấy mình bị gạt ra ngoài, bị coi thường, dù đã cố gắng hết sức để xây dựng một gia đình mới, một cuộc sống mới.
Tôi ngồi đó, nghe câu chuyện của bố dượng, lòng tôi cũng ngổn ngang cảm xúc. Một mặt, tôi hiểu và tôn trọng sự giữ lời hứa của ông. Một mặt, tôi cũng thương mẹ, và tự hỏi liệu trong cuộc hôn nhân này, mẹ tôi có thực sự hạnh phúc và được trọn vẹn?
Mấy ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Mẹ tôi ít nói hơn, bà thường xuyên ngồi thẫn thờ. Bố dượng tôi vẫn đi làm như thường lệ, nhưng ông cũng có vẻ trầm tư hơn. Tôi cố gắng nói chuyện với mẹ, an ủi bà, nhưng dường như không có lời nào có thể xoa dịu được nỗi đau của bà lúc này.
“Con không sao đâu mẹ,” tôi nói. “Mình cứ thuê nhà một thời gian, rồi con sẽ cố gắng làm việc để mua nhà. Quan trọng là mẹ đừng buồn.”
Mẹ tôi nhìn tôi, đôi mắt bà đẫm lệ. “Mẹ không buồn vì tiền, con trai ạ. Mẹ buồn vì mẹ cứ nghĩ mình là một phần của gia đình này, nhưng hóa ra không phải. Mẹ cứ nghĩ anh Nam tin tưởng mẹ, nhưng hóa ra anh ấy có những bí mật mà mẹ không bao giờ được biết.”
Lời nói của mẹ khiến tôi nhận ra rằng, đây không chỉ là câu chuyện về tiền bạc, mà là câu chuyện về niềm tin, về sự sẻ chia trong một mối quan hệ.
Một buổi tối, khi bố dượng tôi trở về từ công ty, mẹ tôi quyết định nói chuyện với ông một lần nữa. Lần này, không phải là để xin tiền, mà là để nói ra những điều chất chứa trong lòng.
“Anh Nam, em hiểu anh muốn giữ lời hứa với vợ anh,” mẹ tôi nói, giọng bà đã bình tĩnh hơn. “Nhưng anh có nghĩ đến em không? Mười lăm năm nay, em đã cố gắng hết sức để chăm sóc anh, chăm sóc gia đình này. Em đã nghĩ rằng chúng ta là một gia đình trọn vẹn, không có bí mật nào cả.”
Bố dượng tôi im lặng lắng nghe.
“Em không đòi hỏi gì cả, anh Nam ạ. Em chỉ muốn được anh tin tưởng, được anh coi trọng như một người vợ thực sự. Em không muốn sống trong một cuộc hôn nhân mà em cảm thấy mình chỉ là một người ngoài cuộc.”
Mẹ tôi ngừng lại, bà hít một hơi thật sâu. “Nếu anh không thể chia sẻ những bí mật lớn nhất của anh với em, thì em nghĩ chúng ta nên xem xét lại cuộc hôn nhân này.”
Lời nói của mẹ tôi như một tiếng sét đánh ngang tai. Tôi sững sờ nhìn mẹ. Ly hôn ư? Sau mười lăm năm chung sống?
Bố dượng tôi cũng bất ngờ. Ông nhìn mẹ, ánh mắt ông không còn điềm tĩnh như mọi khi nữa. Có sự hoảng loạn, có sự hối hận thoáng qua trong mắt ông.
“Em nói gì vậy Nguyệt?” Ông Nam hỏi, giọng ông run rẩy. “Em đừng nghĩ dại dột. Anh… anh xin lỗi em. Anh không cố ý giấu em. Anh chỉ muốn giữ lời hứa với vợ anh thôi.”
“Giữ lời hứa với người đã khuất, mà lại làm tổn thương người đang sống ư?” Mẹ tôi hỏi lại, giọng bà đầy chua xót.
Bố dượng tôi cúi gằm mặt. Ông im lặng.
Sau đêm hôm đó, không khí trong nhà càng trở nên nặng nề hơn. Mẹ tôi dường như đã đưa ra quyết định của mình. Bà bắt đầu thu xếp đồ đạc cá nhân, không nói một lời nào. Tôi cố gắng khuyên can mẹ, nhưng bà chỉ lắc đầu.
“Mẹ không thể sống như vậy được, con ạ,” mẹ tôi nói. “Mẹ cần một người chồng có thể tin tưởng mẹ, một người chồng có thể chia sẻ mọi thứ với mẹ. Mẹ không muốn sống trong một cuộc hôn nhân mà mẹ không có vị trí nào trong những bí mật lớn nhất của chồng.”
Tình hình trở nên căng thẳng đến đỉnh điểm khi bố dượng tôi nhận ra mẹ tôi thực sự nghiêm túc. Một buổi sáng, ông không đi làm. Ông ngồi đối diện với mẹ tôi, ánh mắt ông chất chứa sự mệt mỏi và hối hận.
“Nguyệt, anh xin lỗi em,” bố dượng tôi nói, giọng ông khàn đặc. “Anh đã sai. Anh đã quá cố chấp với lời hứa của mình mà không nghĩ đến cảm giác của em. Em là vợ anh, là người phụ nữ duy nhất anh muốn sống cùng phần đời còn lại. Anh không muốn mất em.”
Mẹ tôi nhìn ông, ánh mắt bà vẫn còn sự hoài nghi.
“Anh hứa, từ bây giờ, anh sẽ không còn bất kỳ bí mật nào với em nữa,” bố dượng nói tiếp. “Mọi chuyện về tài chính, về các con, anh đều sẽ chia sẻ với em. Và khoản tiền 10 tỷ đó… anh sẽ nói chuyện với các con anh. Anh sẽ nói rằng đây là một phần di sản của mẹ chúng, nhưng anh cũng muốn chia sẻ với em, với Long, vì chúng ta là một gia đình.”
Mẹ tôi vẫn im lặng. Bà không nói gì.
“Anh biết, em có thể không tin anh ngay bây giờ,” bố dượng tôi nói, giọng ông đầy thành khẩn. “Nhưng anh sẽ chứng minh cho em thấy. Anh sẽ làm tất cả để em tin tưởng anh trở lại. Xin em, đừng rời bỏ anh.”
Tôi không biết mẹ tôi sẽ quyết định thế nào. Sự tổn thương trong lòng bà là rất lớn. Nhưng tôi tin rằng, với sự thành khẩn của bố dượng, với tình yêu mà ông dành cho mẹ, mọi chuyện sẽ có một lối thoát. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, và đôi khi, những bí mật được hé lộ lại là cơ hội để hai người hiểu nhau hơn, yêu thương nhau hơn, và xây dựng một mối quan hệ vững chắc hơn trên nền tảng của sự tin tưởng và sẻ chia.