Mẹ đơ/n th/ân một mình ôm con đi khám, ti/m đập chân ru/n vì gặp ngay bác sĩ là bố đứa bé

Phòng chờ bệnh viện đông nghẹt người, tiếng trẻ con khóc, tiếng loa gọi tên vang lên từng đợt. Trong góc, một người phụ nữ trẻ ôm đứa bé trong lòng, khuôn mặt tái đi vì lo lắng, tay chân lạnh buốt. Mẹ đơn thân – hai chữ ấy nặng trĩu, nhưng chẳng nặng bằng khoảnh khắc cô nhìn thấy bác sĩ vừa bước ra từ phòng khám: người đó chính là cha của đứa bé mà cô giấu kín suốt gần ba năm qua.

Ngọc bối rối nhìn vào bảng tên đeo trước ngực người đàn ông vừa bước ra. “BS. Trần Minh Quân – Nhi khoa”. Cô không thể nhầm được. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, giọng nói trầm thấp khi gọi tên bệnh nhân… tất cả quay cuồng trong đầu cô như thước phim tua ngược.

Ba năm trước, Ngọc và Quân là sinh viên năm cuối trường Y. Họ đến với nhau từ những buổi trực đêm dài, những giờ thực tập mệt nhoài, và cả sự đồng cảm sâu sắc nơi hai trái tim trẻ vừa muốn yêu, vừa loay hoay giữa tương lai mịt mù. Họ yêu nhau lặng lẽ nhưng mãnh liệt – cho đến một ngày, Ngọc phát hiện cô mang thai.

Quân lúc đó đang trong quá trình xin học bổng du học ở Úc. Ngọc biết, nếu nói ra, anh sẽ bỏ tất cả để ở lại. Nhưng cô không muốn. Cô từng chứng kiến một người mẹ đánh mất sự nghiệp vì con, và Ngọc thề sẽ không lặp lại điều đó với người mình yêu. Vậy nên, cô đã lặng lẽ chia tay, cắt đứt mọi liên lạc – mang thai một mình, sinh con trong âm thầm, và nuôi bé Kha lớn lên bằng cả tình yêu lẫn sự day dứt.

Và giờ đây, người cha mà bé Kha chưa từng biết mặt, lại đang đứng trước mặt họ – trong vai trò bác sĩ nhi khoa.

Quân không nhận ra cô ngay. Dù gương mặt ấy vẫn hiện rõ trong ký ức, nhưng ba năm qua đã khiến Ngọc thay đổi. Cô gầy đi, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ, mái tóc buộc vội và nét mặt luôn căng thẳng như người sống trong cảnh đề phòng. Nhưng khi anh cúi xuống kiểm tra bé Kha và chạm vào ánh mắt cô, một tia sáng quen thuộc lóe lên trong lòng anh.

– “Ngọc?” – anh hỏi, gần như không tin vào mắt mình.

Ngọc cứng đờ. Môi cô mím lại, lồng ngực như bị đá đè nặng.

– “Cháu nó bị sốt cao, ho khan từ tối qua. Mong bác sĩ giúp giùm.” – cô nói, cố giữ giọng bình thường, né tránh ánh nhìn.

Quân vẫn chưa thể rời mắt khỏi cô. Đứa bé đang ho sù sụ trong lòng mẹ – khoảng hai tuổi, đôi mắt đen sâu, sống mũi cao thẳng, có gì đó rất giống… anh. Quân thấy lòng mình dậy sóng.

Khi khám xong, anh không dừng lại ở lời dặn thuốc. Anh nán lại, tìm cớ nói chuyện:

– “Em sống ở đây lâu chưa?”
– “Tôi mới chuyển về. Cảm ơn bác sĩ.” – Ngọc gật đầu, quay đi thật nhanh.

Cô bước ra khỏi phòng như chạy trốn. Đôi chân run rẩy, trái tim như muốn vỡ tung. Nhưng cô biết, sớm muộn gì Quân cũng sẽ hiểu. Bé Kha không chỉ giống anh – mà còn mang trong mình huyết thống của anh.

Đêm đó, Ngọc ngồi lặng lẽ bên con. Kha ngủ ngoan, cái trán vẫn còn âm ấm. Cô vuốt tóc con, lòng ngổn ngang: liệu mình có sai khi giấu Quân tất cả? Liệu Quân có hận cô nếu biết sự thật?

Nhưng những câu hỏi ấy chưa có lời đáp thì… tin nhắn đến.

“Ngọc, anh có thể gặp em? Chỉ 5 phút thôi.”

Cô nhìn màn hình – số điện thoại lạ nhưng tên người gửi thì chẳng thể nào sai được.

Họ gặp nhau tại quán cà phê nhỏ gần bệnh viện. Không khí nặng nề. Quân ngồi đối diện, đôi mắt vẫn ánh lên sự ngờ vực, đau đớn và cả một tia hi vọng mỏng manh.

– “Đứa bé là con anh, đúng không?” – anh hỏi thẳng, không vòng vo.

Ngọc im lặng rất lâu. Rồi cô gật đầu.

– “Vâng. Kha là con anh. Em xin lỗi…”

Quân không nói gì. Tay anh nắm chặt lại, cố giữ bình tĩnh. Anh không tức giận, không trách móc – chỉ có một nỗi đau khôn nguôi trong mắt.

– “Tại sao em giấu anh? Em biết anh đã tìm em suốt nửa năm trời sau khi em biến mất không? Em biết em đã khiến anh sống như người mất hồn thế nào không?”

Ngọc bật khóc. Bao nhiêu năm kìm nén, nay vỡ òa.

– “Em biết. Nhưng nếu em nói… anh sẽ bỏ ước mơ của mình. Em không muốn điều đó. Em từng thấy mẹ em sống lủi thủi vì cha, vì con. Em sợ anh sẽ hối hận…”

Quân thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm.

– “Em nghĩ anh sẽ hối hận vì ở bên con mình sao? Em hối hận vì không tin anh.”

Ngọc cúi đầu. Nỗi xấu hổ nhấn chìm cô. Nhưng trong lòng Quân, không chỉ có giận dữ. Có cả yêu thương, cả khao khát được làm cha – điều mà ba năm qua, anh chưa từng dám nghĩ tới.

Những ngày sau đó, Quân bắt đầu đến thăm bé Kha nhiều hơn. Ban đầu là viện cớ kiểm tra sức khỏe, rồi dần dà là mang đồ chơi, sữa, và cả những câu chuyện cổ tích.

Kha nhanh chóng gắn bó với “chú bác sĩ”. Có lần, thằng bé ngây thơ hỏi mẹ:

– “Mẹ ơi, sao chú ấy nhìn con giống mẹ nhìn con vậy?”

Ngọc nghẹn lời. Cô biết, sợi dây gắn kết đang lớn dần, và sớm muộn cô cũng phải quyết định: tiếp tục giấu con về thân phận cha nó, hay cho Quân được là một phần trong cuộc đời đứa trẻ.

Một buổi chiều muộn, Ngọc nhận được giấy hẹn lên làm thủ tục xét nghiệm ADN. Quân để lại kèm một mảnh giấy: “Anh không muốn ép em. Nhưng con cần được biết sự thật, và chúng ta cần làm rõ mọi thứ – không vì em, mà vì thằng bé.”

Cô đã khóc khi đọc những dòng đó.

Kết quả xét nghiệm là điều không ai nghi ngờ. Quân là cha ruột của bé Kha.

Nhưng điều quan trọng hơn là… họ sẽ cùng nhau làm gì sau sự thật ấy?

Ngọc đứng trước căn hộ nhỏ nơi cô và con đang sống. Trong tay là chiếc phong bì xét nghiệm. Phía bên kia đường, Quân đang chờ, ánh mắt không giấu nổi sự hồi hộp.

Cô bước về phía anh, không vội vã, không e dè như trước.

Có thể quá khứ của họ đã đổ vỡ, nhưng tương lai – thì vẫn còn nguyên vẹn.