B;é g;ái xin vào bệnh viện để gặp bố lần cuối, y tá hỏi bố em là ai thì ch/ết l;ặng…

“Bé gái xin vào bệnh viện để gặp bố lần cuối. Y tá hỏi: ‘Bố em là ai?’
Con bé ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nhỏ như thì thầm:
— Cháu… không biết…
Cả phòng cấp cứu lặng đi như có ai vừa tắt công tắc âm thanh.”

Chiều mùa đông, bệnh viện 108.

Mưa phùn, gió bấc. Trên hành lang dẫn vào phòng cấp cứu, một bé gái khoảng 10 tuổi đứng nép mình dưới tấm áo mưa rách nát. Mái tóc ướt bết, chân đi đôi dép tổ ong nhựa đã gần rách quai. Tay ôm chặt chiếc cặp học sinh cũ. Gương mặt tái mét.

Y tá Thảo đang trực thì thấy con bé chạy vội tới, giọng khẩn thiết:

— Cô ơi… làm ơn… cho cháu gặp bố cháu… Bố cháu… sắp mất rồi phải không?

Thảo nhìn xuống, dịu giọng:

— Em tên gì? Bố em tên gì? Nằm phòng nào?

Con bé ngập ngừng:

— Cháu… tên là Hân… Còn bố cháu… cháu không biết tên.

— Không biết?

— Cháu không biết mặt bố… chưa từng gặp lần nào… Nhưng có người gọi về nhà nói bố cháu bị tai nạn, đang nằm phòng cấp cứu bệnh viện 108, tên là Trần Văn Tâm… Đó là tất cả những gì cháu biết.

Y tá Thảo lặng người.

Hân đưa ra một mẫu giấy nhỏ, ghi dòng chữ nắn nót bằng mực xanh:

“Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, xin hãy báo về cô Trịnh ở Nhà nuôi dưỡng Nhân Ái, gửi lời cho con gái tôi – bé Hân.”

Phía dưới là một dãy số điện thoại đã được khoanh đỏ.

Thảo kiểm tra danh sách bệnh nhân. Đúng là có người tên Trần Văn Tâm được đưa vào lúc 16h cùng ngày, trong tình trạng nguy kịch, đa chấn thương. Không có người thân đi kèm. Chưa xác định được danh tính rõ ràng vì không mang giấy tờ tuỳ thân.

— Bé này nói đúng… – Thảo lẩm bẩm.

Cô đưa ánh mắt lo lắng nhìn Hân:

— Con chắc là muốn vào gặp ông ấy?

— Vâng. Chỉ một phút thôi cũng được… Bố chưa từng biết mặt con… nhưng con chỉ cần được nhìn bố… một lần thôi.

**

Phòng cấp cứu 3A.

Người đàn ông nằm trên giường sắt lạnh, thân thể quấn đầy băng gạc. Máy thở nhấp nháy theo nhịp yếu ớt. Không ai nghĩ ông sẽ tỉnh lại.

Hân bước vào, cẩn trọng như bước vào giấc mơ.

Cô bé đứng lặng vài giây. Rồi run rẩy bước tới bên giường. Nhìn khuôn mặt bầm dập, má hóp, đôi môi khô khốc kia… nước mắt tự nhiên tuôn trào.

— Con là Hân… là con gái của bố đây… Bố có nghe con nói không?

Im lặng.

Chỉ có tiếng máy thở đều đặn và tiếng mưa lách tách ngoài cửa kính.

Hân mở cặp sách, rút ra một tấm ảnh cũ mờ – ảnh của một người phụ nữ trẻ ôm bụng bầu đứng bên cây cầu cũ. Mặt sau ảnh ghi:

“Cho Hân – để khi con hỏi ‘bố con là ai’, mẹ không còn phải nói dối nữa.”

Con bé đặt ảnh lên ngực người đàn ông.

— Bố… nếu là bố thật… thì đừng đi. Bố chưa hề nhìn thấy con mà. Con đã mơ về ngày gặp bố suốt 10 năm rồi…

**

20 phút sau.

Y tá bước vào, thấy Hân vẫn ngồi đó, tay nắm tay người đàn ông không rời. Lặng lẽ. Kiên định.

Cô gọi nhẹ:

— Con ơi… hết giờ rồi.

Hân gật đầu, nhẹ nhàng rút tay lại. Trước khi ra khỏi phòng, cô bé cúi xuống, thì thầm:

— Nếu có kiếp sau, con xin được làm con bố từ đầu. Nhưng nếu còn một giây sự sống… thì bố ơi, xin quay lại với con… dù chỉ một lần.

**

Vài giờ sau, kỳ tích xảy ra: bệnh nhân có phản ứng thần kinh trở lại. Ngón tay run run. Đồng tử có phản xạ. Một bác sĩ trực đêm đã thốt lên: “Chưa từng thấy ca nào sống sót với chỉ số thấp đến vậy…”

Y tá Thảo lặng lẽ nhìn ra hành lang, nơi con bé Hân đang gục đầu ngủ trong tư thế ngồi, chiếc cặp ôm trên ngực như bùa hộ mệnh.

Trong lòng cô, lần đầu tiên sau mười năm trực cấp cứu, có một câu hỏi ám ảnh mãi không thôi:

“Phải chăng… niềm tin của một đứa trẻ có thể mạnh hơn cả y học?”

Một tuần trôi qua.

Ông Trần Văn Tâm – bệnh nhân “sống lại từ cõi chết” – đã mở mắt, có thể ăn cháo và nói vài từ. Tuy nhiên, ký ức vẫn chưa trở lại. Ông không nhớ mình là ai, không nhớ vì sao bị tai nạn, càng không nhớ… từng có con.

Nhưng trong túi áo bệnh viện, y tá tìm được một mẩu giấy ghi tay:

“Con gái tôi tên là Hân. Nếu một ngày tôi chết, xin hãy cho con biết tôi đã từng tồn tại.”

Và thế là Hân được gọi đến.

**

Buổi chiều thứ bảy, ánh nắng hiếm hoi len qua khung cửa phòng bệnh.

Hân đặt tấm ảnh cũ trước mặt ông Tâm, đôi mắt sáng rực:

— Bố nhớ tấm ảnh này không? Đây là mẹ con… lúc con chưa ra đời.

Ông Tâm nhìn bức hình thật lâu. Không nhớ được gì. Nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

— Bố xin lỗi… nếu thật sự là bố con, thì bố đã bỏ con suốt 10 năm qua…

Hân lắc đầu:

— Con không cần bố xin lỗi. Chỉ cần từ giờ… bố đừng biến mất nữa.

**

Ngày xuất viện, ông Tâm vẫn không nhớ được gì quá khứ. Nhưng ông xin nhận Hân làm con hợp pháp. Cô bé không ràng buộc huyết thống, không giấy tờ khai sinh ghi tên ông – chỉ có một niềm tin vô điều kiện.

Hai người về sống trong căn phòng trọ nhỏ ven hồ Linh Đàm. Một người học cách làm bố. Một người dạy người kia cách yêu thương lần đầu tiên.

**

Ba tháng sau.

Một cú điện thoại gọi đến. Người đàn ông tên Vinh – công an khu vực – báo rằng họ vừa tìm được hồ sơ bệnh án cũ. Ông Tâm từng là nhân chứng của một vụ buôn bán trẻ em cách đây 10 năm, sau đó biến mất không dấu vết.

Tên thật của ông… không phải Trần Văn Tâm. Mà là Nguyễn Văn Phong.

Và… ông từng cứu một bé gái sơ sinh bị bán sang biên giới.

Chính là Hân.

**

Sự thật như một lưỡi dao hai lưỡi. Hân sững sờ.

— Bố… không phải bố ruột con?

Ông Phong gật, mắt rớm lệ:

— Nhưng bố là người đã liều mạng giữ con lại… Và từ giây phút ấy, bố biết… bố không còn sống cho mình nữa.

Cô bé im lặng. Rồi tiến lại ôm chặt ông:

— Con không cần một người “cho con hình hài”, mà cần một người không bao giờ buông tay con. Vậy là đủ.

10 năm sau.

Một buổi sáng chủ nhật, tại lễ tốt nghiệp đại học.

Hân bước lên sân khấu, nhận bằng thủ khoa. Trong khán đài, người đàn ông với bộ áo sơ mi bạc màu, ánh mắt hạnh phúc, vỗ tay không ngừng.

Người dẫn chương trình hỏi:

— Em muốn gửi lời tri ân đến ai nhất trong khoảnh khắc này?

Hân cầm mic, nói chậm rãi:

“Con xin cảm ơn… người đàn ông đã không biết mình là bố ai, nhưng vẫn chọn yêu thương một đứa trẻ như con là ruột thịt.
Với con, bố không phải là người hoàn hảo…
Nhưng bố là người duy nhất không bao giờ quay lưng lại với con.”