Buổi tiệc sinh nhật 60 tuổi của mẹ chồng tôi vốn dĩ rất rộn ràng. Nhà hàng sang trọng, tiếng nhạc nhẹ nhàng, những tràng cười nối tiếp nhau khi họ hàng, bạn bè lâu ngày gặp lại. Tôi bế con trai trong lòng, vừa dỗ con ăn vừa mỉm cười xã giao. Ai cũng khen thằng bé kháu khỉnh, giống bố như đúc. Tôi tin điều đó, bởi từ ngày sinh con, chưa một giây nào tôi nghi ngờ huyết thống của nó.
Cho đến khi mẹ chồng tôi đứng dậy.
Bà không cầm micro như mọi lần phát biểu. Trên tay bà chỉ là một tờ giấy trắng mỏng, gấp làm đôi. Nhưng ánh mắt bà khiến cả căn phòng bỗng chốc lặng đi. Không còn vẻ vui vẻ thường ngày, thay vào đó là sự lạnh lùng, cứng rắn đến đáng sợ.
“Tôi có một việc cần nói,” bà cất giọng chậm rãi. “Việc này liên quan đến cháu nội của tôi.”
Tim tôi chợt thắt lại. Tôi vô thức ôm chặt con hơn. Chồng tôi, ngồi cạnh, quay sang nhìn mẹ, ánh mắt khó hiểu.
Mẹ chồng tôi mở tờ giấy. “Đây là kết quả xét nghiệm ADN.”
Chưa ai kịp phản ứng, bà đã nói tiếp, giọng dứt khoát: “Thằng bé này… không phải là cháu ruột của tôi.”
Một tiếng “choang” vang lên khi ai đó làm rơi ly rượu. Tiếng nhạc tắt ngấm. Không gian đông cứng lại. Hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía tôi, rồi về đứa trẻ đang ngơ ngác trong tay tôi, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi chết lặng. Cổ họng nghẹn cứng, tai ù đi. Tôi muốn đứng dậy phản bác, muốn hét lên rằng bà nói sai, rằng đây là trò đùa độc ác. Nhưng đôi môi tôi run rẩy, không phát ra nổi một âm thanh.
Chồng tôi bật dậy. “Mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ làm xét nghiệm ADN lúc nào? Ai cho mẹ quyền—”
“Con ngồi xuống!” mẹ chồng tôi quát. “Con là người bị lừa lâu nhất mà không biết.”
Bà quay sang tôi, ánh mắt sắc như dao. “Cô giải thích đi. Đứa bé này là con của ai?”
Tôi cảm giác cả thế giới sụp đổ. Tôi chưa từng phản bội chồng. Tôi biết rõ điều đó. Nhưng trước mặt mọi người, trước tờ giấy kia, lời nói của tôi liệu còn giá trị gì?
Tôi cúi nhìn con. Đôi mắt đen láy giống hệt chồng tôi ngày nhỏ. Tôi bỗng nhận ra điều đáng sợ: nếu kết quả ADN kia là thật… thì có một sự thật khác, còn khủng khiếp hơn, đang bị che giấu.
Và buổi tiệc sinh nhật ấy chỉ là khởi đầu.
Buổi tiệc tan trong hỗn loạn. Không ai còn tâm trạng ăn uống. Những cái nhìn tò mò, thương hại, thậm chí khinh miệt bám theo tôi suốt quãng đường rời khỏi nhà hàng. Chồng tôi không nói một lời. Gương mặt anh tái nhợt, đôi tay siết chặt vô lăng đến trắng bệch.
Về đến nhà, mẹ chồng đặt tờ kết quả ADN lên bàn, như một bản án đã tuyên. Tôi cầm lên, mắt lướt qua những con số, thuật ngữ y khoa khô khốc. Dòng kết luận lạnh lùng: Không có quan hệ huyết thống cha – con.
“Không thể nào,” tôi thì thào. “Con chưa từng làm điều gì sai.”
Chồng tôi nhìn tôi rất lâu. Trong ánh mắt anh có sự giằng xé dữ dội giữa yêu thương và nghi ngờ. “Vậy tại sao kết quả này lại ở đây?”
Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi chưa từng đưa con đi xét nghiệm. Vậy ai đã làm? Và bằng cách nào?
Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Tôi nghĩ lại từng chi tiết. Ngày con sinh ra, mẹ chồng là người chủ động đưa bé đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, nói là để “yên tâm”. Lúc ấy tôi mệt lả, hoàn toàn tin tưởng. Một ý nghĩ lóe lên khiến tôi lạnh sống lưng.
Sáng hôm sau, tôi quyết định làm lại xét nghiệm ADN ở một trung tâm độc lập, có chồng tôi đi cùng. Tôi cần sự thật, dù nó có tàn nhẫn đến đâu.
Một tuần chờ đợi dài như cả năm.
Trong thời gian đó, mẹ chồng gần như không nhìn mặt tôi. Bà nói với họ hàng rằng tôi lừa dối con trai bà. Tin đồn lan nhanh. Chồng tôi im lặng, không bênh tôi, cũng không buộc tội. Sự im lặng ấy còn đau hơn cả những lời kết tội.
Ngày nhận kết quả, tay tôi run rẩy khi mở phong bì. Tôi đọc đi đọc lại, không tin vào mắt mình.
Kết luận: Có quan hệ huyết thống cha – con.
Tôi bật khóc. Chồng tôi sững sờ. Anh cầm lấy tờ giấy, nhìn thật lâu rồi ôm chặt lấy tôi. “Anh xin lỗi… anh đáng lẽ phải tin em.”
Nhưng niềm nhẹ nhõm chưa kịp trọn vẹn thì một câu hỏi khác hiện lên: nếu kết quả này đúng, vậy kết quả của mẹ chồng tôi là gì?
Chúng tôi mang hai bản xét nghiệm đến đối chất. Mẹ chồng tôi tái mặt khi thấy kết quả mới. Bà lắp bắp nói phòng xét nghiệm kia chắc chắn uy tín. Nhưng khi tôi yêu cầu xem hóa đơn, giấy tờ gốc, bà không xuất trình được.
Sự thật dần lộ diện: người đứng ra làm xét nghiệm ADN cho bà không phải trung tâm chính thức, mà là một phòng khám tư nhân mờ ám, do chính em chồng tôi giới thiệu.
Và đó mới chỉ là lớp vỏ đầu tiên của bí mật.
Sau khi sự gian dối trong kết quả ADN bị phanh phui, gia đình chồng tôi rơi vào một bầu không khí nặng nề. Em chồng tôi – người luôn tỏ ra hiền lành, ít nói – cuối cùng cũng bị gọi đến để đối chất. Ban đầu, cô ta chối bay chối biến. Nhưng khi chồng tôi đưa ra bằng chứng về phòng khám giả và các tin nhắn trao đổi, cô ta bật khóc.
Cô thú nhận tất cả.
Hóa ra, từ nhiều năm trước, mẹ chồng đã âm thầm đứng tên phần lớn tài sản gia đình. Trong di chúc dự định, cháu nội là người thừa kế chính. Sự xuất hiện của con tôi khiến cán cân thay đổi. Em chồng, lo sợ mất phần, đã gieo vào đầu mẹ chồng nghi ngờ về tôi. Cô ta chủ động tìm một phòng khám quen biết, làm giả kết quả ADN để tạo “bằng chứng”.
Mẹ chồng tôi không hoàn toàn vô tội. Bà đã nghi ngờ tôi từ trước, chỉ cần một cái cớ để tin vào điều mình muốn tin. Bà chọn công bố kết quả ấy giữa buổi tiệc đông người, không phải vì sự thật, mà để hủy hoại tôi, ép chồng tôi phải lựa chọn.
Khi mọi chuyện vỡ lở, bà không xin lỗi. Bà chỉ im lặng. Sự im lặng của bà là lời thừa nhận cay đắng nhất.
Chồng tôi suy sụp. Anh nhận ra người phụ nữ sinh ra mình có thể vì tiền bạc mà chà đạp hạnh phúc của con trai và danh dự của con dâu. Anh đứng về phía tôi, yêu cầu mẹ công khai xin lỗi và đính chính với họ hàng. Khi bà từ chối, anh đưa ra quyết định mà không ai ngờ: cắt đứt liên lạc một thời gian, chuyển ra ở riêng.
Cuộc sống của chúng tôi sau đó không dễ dàng. Những vết thương tinh thần không biến mất chỉ sau một tờ giấy xét nghiệm. Tôi từng hoảng sợ mỗi khi bế con ra ngoài, từng giật mình khi ai đó nhìn mình quá lâu. Nhưng dần dần, tôi học cách mạnh mẽ.
Điều đau đớn nhất tôi nhận ra không phải là bị nghi ngờ, mà là niềm tin có thể bị phản bội dễ dàng đến thế nào, ngay cả trong gia đình.
Mẹ chồng tôi sau cùng cũng phải đối diện hậu quả. Họ hàng quay lưng, em chồng bị cả nhà trách móc. Tài sản không còn ý nghĩa khi bà ở tuổi xế chiều trong cô độc.
Còn tôi, tôi hiểu rằng sự thật có thể bị che giấu một thời gian, nhưng nó luôn tìm được đường để lộ diện. Tờ giấy ADN ấy từng là “án tử” cho danh dự của tôi, nhưng cũng chính sự thật phía sau nó đã phơi bày bộ mặt thật của những con người tôi từng gọi là gia đình.
Và tôi chọn bước tiếp, vì con, vì chính mình, không ngoảnh đầu lại nữa.



