Tôi không nghĩ rằng mình lại gặp cô ấy ở đó — giữa hàng chục người mặc áo bệnh nhân nhợt nhạt, gương mặt hốc hác và ánh mắt bần thần, cô ấy lặng lẽ ngồi nơi góc hành lang như thể cả thế giới đã bỏ rơi mình. Và trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Cô ấy — người vợ cũ mà tôi vừa ly hôn cách đây hai tháng.
Tôi tên Nam, 34 tuổi, nhân viên văn phòng bình thường với một cuộc hôn nhân tưởng chừng ổn định kéo dài 5 năm. Vợ tôi — Mai — là một người phụ nữ dịu dàng, hiền hậu, không quá nổi bật nhưng lại khiến tôi cảm thấy an yên mỗi khi về nhà.
Chúng tôi từng có giấc mơ như bao cặp đôi khác: mua nhà, sinh con, xây dựng gia đình nhỏ. Nhưng ba năm sau cưới, sau hai lần Mai bị sảy thai, không khí trong căn nhà bắt đầu thay đổi. Mai ít nói hơn, ánh mắt hay xa xăm nhìn về khoảng không vô định. Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi vì những chuỗi ngày đi làm về chỉ thấy tiếng thở dài và gương mặt lạnh lẽo.
Tôi không phủ nhận mình có lỗi. Tôi bắt đầu về muộn hơn, tránh giao tiếp với vợ, viện cớ công việc để không phải đối diện với sự trống trải giữa hai chúng tôi. Dần dần, những cuộc cãi vã nhỏ trở nên thường xuyên, dù chẳng ai trong hai người thực sự muốn làm tổn thương đối phương.
Một ngày tháng Tư, sau một cuộc tranh luận không lớn nhưng đầy mệt mỏi, tôi lặng lẽ nói:
— Chúng ta ly hôn đi, Mai.
Cô ấy nhìn tôi rất lâu, rồi chỉ nói một câu:
— Anh quyết rồi phải không?
Tôi gật. Cô ấy không khóc, không gào thét như tôi từng tưởng tượng. Chỉ lẳng lặng gật đầu và thu xếp quần áo trong đêm. Giấy tờ ly hôn được ký nhanh chóng như thể cả hai đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu.
Sau khi ly hôn, tôi dọn về căn hộ thuê một mình, sống cuộc sống đơn giản: sáng đi làm, tối đi nhậu hoặc về nhà bật phim. Không còn người nấu cơm, không còn tiếng dép lẹp xẹp mỗi sáng, không còn giọng nói quen thuộc hỏi: “Anh ăn gì chưa?” Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối. Tôi tin rằng mình đã đúng — ít nhất là lúc ấy.
Hai tháng trôi qua. Tôi sống như một cái bóng. Có những đêm giật mình tỉnh dậy giữa cơn mộng mị, thấy mình đang gọi tên Mai trong mơ.
Ngày hôm đó, tôi vào bệnh viện Chợ Rẫy thăm người bạn thân vừa phẫu thuật xong. Lúc đi ngang hành lang khoa Nội, tôi vô thức quay đầu vì cảm nhận có ai đó quen thuộc. Và rồi tôi thấy Mai.
Cô ấy ngồi đó, mặc bộ đồ bệnh nhân xanh nhạt, tóc cắt ngắn đến lạ — trước đây cô rất quý mái tóc dài. Gương mặt trắng bệch, gầy rộc, và ánh mắt trống rỗng như không hồn. Bên cạnh cô là một túi truyền đang nhỏ từng giọt.
Tôi đứng chết lặng. Tim đập mạnh. Bao nhiêu câu hỏi thi nhau trỗi dậy trong đầu: Cô ấy bị bệnh gì? Tại sao không ai báo? Tại sao lại ngồi một mình thế kia?
Tôi bước đến, run rẩy cất tiếng:
— Mai?
Cô ngẩng lên. Ánh mắt trống rỗng phút chốc lóe lên sự ngỡ ngàng.
— Anh… Nam?
— Em làm gì ở đây? Em bị sao vậy?
Cô quay mặt đi, tránh ánh nhìn của tôi. Giọng nói cô nhỏ như tiếng gió:
— Không có gì… chỉ kiểm tra sức khỏe thôi.
Tôi ngồi xuống cạnh, giữ lấy tay cô. Lạnh toát.
— Em không cần giấu anh. Nhìn em thế này… làm sao mà anh tin được?
Một lát sau, cô nói chậm rãi:
— Em… mới phát hiện mình bị ung thư buồng trứng giai đoạn đầu. Bác sĩ nói khả năng chữa được nếu theo đúng phác đồ. Nhưng em không có bảo hiểm, không có ai bên cạnh, và… cũng không còn nhiều tiền sau khi dọn ra riêng.
Tôi chết lặng. Những lời nói của cô như từng nhát dao rạch thẳng vào tim tôi. Trong hai tháng qua, tôi đã sống với cảm giác thanh thản giả tạo, trong khi cô ấy — người từng là vợ mình, người từng nằm trong vòng tay mình mỗi đêm — lại một mình gồng gánh nỗi đau không thể nào diễn tả.
— Tại sao em không nói cho anh? — Tôi nghẹn ngào.
— Chúng ta đã ly hôn. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh nữa. Em… cũng nghĩ có thể tự mình chống chọi được.
Tôi không biết phải nói gì. Cảm giác tội lỗi bủa vây tôi như sóng triều dâng.
Hôm đó, tôi ngồi lại với cô đến tận tối. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, chúng tôi lại nói chuyện như những người thân — không còn trách móc, không còn tự ái.
Trước khi về, tôi nói:
— Mai, để anh ở cạnh em. Dù chúng ta không còn là vợ chồng, nhưng anh không thể bỏ mặc em như thế.
Cô chỉ cười buồn:
— Anh đang thương hại em đấy à?
— Không. Là anh… thương em thật sự.
Tôi trở lại bệnh viện vào sáng hôm sau, tay cầm theo cháo trắng và một túi cam. Mai ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng không nói gì. Có lẽ cô nghĩ tôi sẽ đến, nhưng không dám chắc.
Mấy ngày sau, tôi gần như nghỉ hẳn công việc để ở cạnh cô. Tôi đưa cô đi xét nghiệm, chờ từng toa thuốc, và thậm chí chép từng hướng dẫn ăn uống bác sĩ dặn. Tôi không biết rõ điều gì khiến mình làm vậy – chuộc lỗi, hối hận, hay đơn giản vì… tôi vẫn còn yêu.
Một buổi chiều, khi tôi đang dọn lại giường bệnh cho cô, Mai chợt lên tiếng:
— Anh có biết… em đã biết mình bệnh từ trước khi ly hôn không?
Tôi sững người.
— Gì cơ?
— Một tuần trước ngày anh đề nghị ly hôn, em đã đi khám vì đau bụng kéo dài. Kết quả sinh thiết trả về đúng hôm chúng ta cãi nhau.
Tôi quay sang nhìn cô, cảm giác như tim vừa bị ai nện một cú mạnh.
— Sao em không nói?
— Em biết… nếu nói ra, anh sẽ ở lại vì trách nhiệm, chứ không phải vì còn yêu. Em không muốn như vậy. Em muốn anh được tự do… ít nhất một người không bị trói buộc bởi sự đau đớn.
Tôi bật dậy, không kìm nổi nước mắt.
— Em nghĩ anh là loại người như vậy sao? Em nghĩ anh không đau à?
Mai nhìn tôi rất lâu. Cô mỉm cười, nụ cười bình thản nhất tôi từng thấy.
— Không phải em không tin anh. Nhưng em không muốn anh sống cả đời với một người bệnh tật, rồi mỗi ngày đều phải giả vờ hạnh phúc. Em không chịu nổi cảnh đó.
Tôi không trả lời được. Vì cô nói đúng một phần. Khi ấy, tôi thực sự đã muốn buông. Tôi từng nghĩ cô là gánh nặng — mà không hề biết rằng chính mình mới là người bỏ lại người phụ nữ ấy giữa dòng đời tàn nhẫn.
Khoảng một tuần sau, Mai được chuyển sang khoa điều trị chính thức, bắt đầu hóa trị. Tôi chuyển đến ở lại bệnh viện luôn để chăm sóc cô. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi học được cách lắng nghe thật sự: khi cô đau, khi cô nôn mửa vì thuốc, khi cô cười vì một mẩu chuyện vặt vãnh.
Một đêm nọ, khi cô ngủ say, tôi sắp xếp lại túi xách của cô thì phát hiện một phong bì nhỏ, ghi ngoài: “Nếu có ngày nào đó anh Nam đọc được điều này, thì em xin lỗi.”
Tôi bối rối. Sau vài giây do dự, tôi mở thư.
“Anh Nam,
Nếu anh đọc được lá thư này, có lẽ em không còn đủ sức để nói nữa. Em biết anh giận em vì lạnh lùng, vì trầm mặc. Nhưng em chỉ không muốn khiến anh mệt mỏi. Anh không đáng bị kéo vào nỗi bất lực này.
Em đã mang thai một lần nữa. Một thời gian rất ngắn thôi. Em không dám nói vì sợ sẽ lại mất như những lần trước. Và rồi đúng như thế… em mất đứa bé chỉ sau 6 tuần. Bác sĩ nói do cơ địa yếu và… khối u phát triển từ sau lần đó.
Em chọn ly hôn để giữ cho anh ký ức đẹp, không phải là hình ảnh của một người vợ gầy guộc, đầy dây truyền và mùi thuốc sát trùng. Nhưng em vẫn yêu anh, rất nhiều. Chỉ là tình yêu đó… em giữ lại cho riêng mình.
Nếu có thể quay lại, em vẫn chọn buông. Vì em biết… anh cần được sống một cuộc đời khác.
Nhưng cảm ơn anh, vì đã từng yêu em.”
Tôi ôm lá thư, run rẩy như một kẻ vừa đánh rơi cả thế giới khỏi tay mình. Những điều cô giấu tôi — một lần nữa sảy thai, rồi phát hiện bệnh, rồi quyết định rời xa — tất cả là để tôi không bị tổn thương. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi đau gấp trăm lần.
Bác sĩ gọi tôi lên phòng riêng một tuần sau đó.
— Tình trạng của Mai đang chuyển biến xấu. Khối u phản ứng kém với hóa trị. Chúng tôi sẽ thử phương án mạnh hơn, nhưng cơ hội hồi phục không cao.
Tôi như bị rút sạch sức lực. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy sợ mất một người đến vậy.
Tối hôm ấy, tôi nắm tay cô trong phòng bệnh. Cô đã yếu, không còn nhiều sức nói. Tôi ngồi sát bên, ghé tai:
— Nếu có thể, anh muốn… chúng ta cưới lại. Anh không quan tâm giấy tờ. Anh chỉ muốn mỗi sáng được thấy em, mỗi tối được nắm tay em như thế này. Mình không cần làm lại từ đầu, chỉ cần được ở bên nhau đến khi nào em muốn.
Mai mỉm cười yếu ớt, chạm tay lên má tôi. Nước mắt cô chảy ra nhưng miệng vẫn cười.
— Em… đồng ý.
Ba tháng sau, Mai qua đời trong vòng tay tôi. Chúng tôi đã sống lại như vợ chồng trong quãng thời gian ít ỏi ấy. Tôi vẫn giữ tấm ảnh cưới cũ và lá thư cô để lại, như hai bằng chứng thiêng liêng về người phụ nữ đã từng âm thầm yêu tôi nhiều đến thế — đến mức hy sinh cả nỗi đau, cả sự sống.
Tôi không còn khóc mỗi đêm như những ngày đầu nữa. Nhưng mỗi khi bước qua hành lang bệnh viện cũ, tôi lại nhớ ánh mắt bần thần hôm ấy — ánh mắt đã thay đổi cả phần đời còn lại của tôi.