Suốt 5 năm trời, cô gái ấy chăm sóc người cha bại liệt không một lời oán than. Nhưng đến ngày đọc di chúc, cô chết lặng. Hai người anh chia nhau cơ ngơi bạc tỷ. Còn cô? Vỏn vẹn một chỉ vàng, với lý do đơn giản: “Vì là con gái”. Ai ngờ…
Minh Trang sinh ra trong một gia đình khá giả ở ngoại thành Sài Gòn. Cô là con út trong gia đình có ba anh em, trên cô là anh cả Minh Quân và anh hai Minh Khang – hai người luôn được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ vì “con trai sau này lo chuyện lớn”. Trang học giỏi, dịu dàng, nhưng từ nhỏ đã quen với việc không được kỳ vọng gì nhiều. Mẹ cô mất từ năm cô học lớp 10, gia đình từ đó trống vắng hẳn.
Thời gian trôi, ba anh em trưởng thành. Anh Quân mở doanh nghiệp nhỏ nhờ vốn của bố, mua được hai căn nhà. Anh Khang đi xuất khẩu lao động, sau đó trở thành chủ chuỗi nhà hàng hải sản, thu nhập thuộc loại khá giả. Còn Trang, cô học sư phạm rồi về quê dạy học, lương thấp nhưng lòng nhẹ nhàng.
Năm ấy, ông Thành – cha cô – bị đột quỵ, bán thân bất toại. Hai người anh đều nói đang bận kinh doanh không ai về chăm được. Trang không chần chừ. Cô xin nghỉ dạy một năm, về nhà chăm bố. Một năm, rồi hai năm, rồi năm năm trôi qua như thế.
Sáng nào Trang cũng thức dậy lúc 5 giờ, nấu cháo, thay tã, xoa bóp tay chân cho cha, rồi dìu ông ngồi xe lăn ra hiên hóng gió. Cô từ chối cả lời cầu hôn của người yêu cũ, bởi “không thể để bố một mình”.
Thỉnh thoảng, anh Quân về ghé chừng 15 phút, đem ít thuốc bổ. Anh Khang thì gửi tiền qua tài khoản, dặn: “Trang lo giùm, rảnh đâu về”.
Trang không trách. Cô nghĩ đơn giản: “Chỉ cần bố khỏe, là được”. Dù mỗi lần nhìn tay mình lấm lem, mặt hốc hác đi, cô cũng tủi lòng.
Một ngày tháng chạp, ông Thành gọi Trang lại, giọng run run:
– Bố… làm xong di chúc rồi…
Cô khựng lại. Di chúc ư?
– Anh Quân… hai căn nhà. Anh Khang… 15 tỷ tiền tiết kiệm bố để riêng. Còn con… bố để lại… một chỉ vàng, phòng khi cần.
Trang cứng người. Cô cười, cười như không tin:
– Một chỉ… thôi ạ?
– Ừ… con gái… rồi lấy chồng, đâu có trách nhiệm thờ cúng. Bố nghĩ vậy là phải…
Cô rưng rưng. Không phải vì tiếc tiền. Mà vì năm năm hy sinh của cô, cuối cùng bị quy đổi bằng… một chỉ vàng.
Tin ông Thành mất lan nhanh trong xóm nhỏ. Ngày tang lễ, chỉ có Trang đứng túc trực bên linh cữu, lo từ hoa đến nước. Hai anh về hôm đưa tang, mỗi người đi xe hơi, mặc vest đen, tới rồi đi như khách. Khi luật sư đến đọc di chúc, cả phòng im phăng phắc.
– Theo di chúc, anh cả Minh Quân nhận hai căn nhà, anh hai Minh Khang nhận 15 tỷ, cô Minh Trang nhận một chỉ vàng.
Không ai nói gì. Chỉ có tiếng nấc nhỏ của một người phụ nữ trong góc – bà Năm giúp việc, người từng chăm ông Thành trước đây.
Tối đó, Trang ngồi một mình trước bàn thờ bố, nước mắt rơi lã chã.
– Bố ơi… nếu biết công sức con chẳng là gì, thì con đã sống cho riêng mình rồi…
Ba tháng sau đám tang, Trang quyết định rời căn nhà cũ, lên thành phố dạy học lại. Trước ngày dọn đi, cô dọn dẹp lại phòng bố. Khi kéo tấm nệm cũ, cô phát hiện một hộp sắt khóa kỹ, dán nhãn: “Chỉ mở khi Trang một mình”.
Tay run run, cô lấy chìa cũ trong tủ gỗ và mở ra.
Bên trong là một xấp giấy tờ, một cuốn sổ tiết kiệm 20 tỷ đồng, và một lá thư tay.
“Trang à,
Nếu con đọc được lá thư này, chắc bố đã đi xa rồi. Bố xin lỗi. Xin lỗi vì con đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng không phải bố không biết công con.
Di chúc bố công khai chỉ là bề ngoài. Bố làm vậy để xem các anh con sống thế nào. Và vì bố biết, nếu không làm thế, họ sẽ tìm cách ép con buông tay. Bố giấu riêng phần này – 20 tỷ này là dành cho con. Đừng nói cho ai biết, đừng quay lại cuộc sống cũ. Hãy sống cho mình, con nhé.
– Bố yêu con, hơn tất cả.”
Trang nấc lên. Nước mắt lăn dài. Không phải vì 20 tỷ kia. Mà vì cuối cùng, cô hiểu: bố chưa từng quên cô.
Một năm sau, Minh Trang đã mở một trung tâm dạy học miễn phí cho trẻ em nghèo tại Đà Lạt. Cô sống thanh thản, giản dị. Không ai biết cô là “cô giáo có 20 tỷ”.
Anh Quân và anh Khang bắt đầu tranh chấp nhà cửa, kiện tụng nhau vì chuyện phân chia tài sản cha để lại. Họ không hề biết, người em gái “chỉ được một chỉ vàng” năm nào, giờ đang là người sống sung túc nhất – không phải vì tiền, mà vì sự bình an và tình yêu của cha cô dành trọn.
Sau khi nhận hai căn nhà, anh Quân bắt đầu tính chuyện sang tên, cho thuê hoặc bán lại kiếm lời. Nhưng việc không đơn giản. Căn nhà lớn thì đang có hàng xóm tranh chấp ranh đất, còn căn nhỏ lại vướng tranh chấp thừa kế do mẹ kế thời trước từng góp tiền mua.
Minh Quân càng ngày càng cáu gắt. Vợ anh than phiền vì áp lực tài chính. Con trai lớn anh thì bỏ học vì chơi game, không ai quản. Mỗi lần anh nhìn di ảnh cha, lại nhớ đến ánh mắt im lặng của Trang hôm đọc di chúc – ánh mắt không trách móc, cũng không oán giận.
Một hôm, anh Quân đến chùa cúng bố. Tình cờ, nghe một cụ già kể về “cô giáo Minh Trang ở Đà Lạt, mở lớp dạy miễn phí, chăm các em nghèo hơn cả ruột thịt”, anh giật mình.
– Em gái mình… đang sống như thế sao?
Anh im lặng rất lâu. Tối đó, anh viết một bức thư xin lỗi, không gửi. Rồi lại xé. Vì anh biết, có những điều, xin lỗi thôi là không đủ.
15 tỷ trong tay Minh Khang nhanh chóng biến mất vào những thương vụ đầu tư vội vã. Thua lỗ, nợ nần, anh bị bạn hàng lật lọng. Chuỗi nhà hàng phải sang nhượng. Mỗi lần gọi điện cầu cứu Trang, anh lại do dự… rồi tắt máy.
Một đêm, sau khi bán đi chiếc Mercedes cuối cùng, Khang lang thang ở công viên gần nhà cha mẹ. Anh ngồi dưới gốc cây nơi cha từng ngồi đút cháo cho anh ngày nhỏ.
Một người bạn học cũ vô tình gặp lại, hỏi:
– Nghe nói Trang bây giờ làm từ thiện dữ lắm. Không ngờ cô ấy giỏi vậy ha?
Khang chỉ cười gượng. Trong lòng trống rỗng.
Tại trung tâm giáo dục “Tâm Nguyện” – nơi Minh Trang thành lập, từng đứa trẻ vào học đều gọi cô là “mẹ Trang”.
Cô vẫn giữ nếp sống giản dị: ăn chay, tập thiền, dạy chữ, dạy lòng người. Số tiền cha để lại, cô chia làm ba phần: một phần xây trường học miễn phí, một phần lập quỹ hỗ trợ mẹ đơn thân, phần cuối cùng… gửi ngân hàng lấy lãi, phòng khi tuổi già.
Cô không hận các anh. Mỗi người có một nghiệp riêng.
Một lần, một phụ huynh hỏi:
– Cô ơi, sao cô không lập gia đình?
Trang chỉ cười:
– Tôi đã có một gia đình đủ đầy rồi – là các em nhỏ, là những người tin tôi, là người cha ở nơi xa từng tin tôi xứng đáng hơn một chỉ vàng.
Câu chuyện của Minh Trang được viết lại trên báo chí với tiêu đề: “Người con gái hiếu thảo chỉ nhận một chỉ vàng và phần thưởng của định mệnh.”
Nhiều người đọc, cảm động rơi nước mắt. Có người chạnh lòng vì từng bất công với con gái mình. Có người bắt đầu viết lại di chúc – lần này công bằng hơn, không phân biệt “trai hay gái”.
Trang chưa bao giờ đọc bài báo đó. Cô chỉ âm thầm sống tiếp đời mình – giản dị, nhân hậu, và không bao giờ quên lời cha trong thư:
“Hãy sống cho chính con, vì con xứng đáng được hạnh phúc.”