Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp song sinh trông giống hệt anh và cái kết không tưởng..

Chiếc máy bay cất cánh khỏi đường băng trong ánh chiều muộn vàng óng. Ở khoang hạng thương gia, Giám đốc trẻ tuổi Khánh Duy ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài trời đầy mây. Anh không ngờ, chuyến công tác tưởng như bình thường này lại là bước ngoặt khiến cả cuộc đời anh đảo lộn.

Một tiếng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
“Em xin lỗi, cho em đi qua một chút…”

Anh quay đầu lại — và thời gian như ngừng trôi.

Người phụ nữ ấy… là Minh Thư, vợ cũ mà anh đã ly hôn ba năm trước.

Nhưng điều khiến tim anh như ngừng đập chính là hai đứa trẻ song sinh đang líu lo đi sau cô — một trai, một gái — với gương mặt giống anh như hai giọt nước…

Khánh Duy là giám đốc điều hành của một tập đoàn công nghệ nổi tiếng. Ba năm sau cuộc ly hôn đầy tổn thương, anh lao vào công việc, từ chối mọi mối quan hệ mới, và sống khép kín trong thế giới riêng đầy nguyên tắc.

Chuyến bay hôm nay đưa anh từ TP.HCM ra Hà Nội để ký kết một thương vụ quan trọng. Anh lên máy bay sớm, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ như thường lệ. Lúc tiếp viên bắt đầu đóng cửa khoang, anh cúi đầu kiểm tra hồ sơ trong iPad, không để ý đến người phụ nữ cùng hai đứa trẻ vừa lên máy bay.

“Em xin lỗi, cho em đi qua một chút…”

Giọng nói ấy khiến tim anh như bị bóp nghẹt.

Anh ngẩng đầu lên, và cả thế giới như chao đảo. Minh Thư — người phụ nữ từng là tất cả với anh — giờ đang đứng ngay trước mặt. Không chỉ vậy, bên cạnh cô là hai đứa trẻ tầm ba tuổi. Cậu bé có đôi mắt sáng, cái nhíu mày quen thuộc mỗi khi suy nghĩ. Cô bé có lúm đồng tiền sâu và nụ cười… y hệt mẹ nó — và giống anh nữa.

“Thư?” – anh lắp bắp.

Cô ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Chào anh. Lâu rồi không gặp.”

Hai đứa trẻ níu lấy váy mẹ, nhìn anh tò mò. Chúng đồng thanh:
“Mẹ ơi, chú này là ai vậy?”

Minh Thư không trả lời. Cô vội vàng ngồi xuống chỗ cạnh anh, giúp bọn trẻ ổn định chỗ ngồi ở hai ghế bên kia lối đi. Sự im lặng như dồn nén cả không gian.

Khánh Duy quay sang nhìn cô, gương mặt phức tạp.
“Chúng là… con của em?”

Cô gật đầu, nhẹ nhàng. “Phải.”

Anh cảm giác tim mình thắt lại. “Chúng… bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ba tuổi rưỡi.”

Duy gần như không thể thở. Ba năm trước, anh và Thư ly hôn trong im lặng, không một lời níu kéo. Cô bỏ đi khỏi cuộc đời anh như chưa từng tồn tại. Anh đã mất tất cả — nhưng hóa ra anh còn mất nhiều hơn cả tình yêu.

Họ từng yêu nhau cuồng nhiệt, trải qua 5 năm từ thời đại học đến khi cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Nhưng áp lực công việc, kỳ vọng gia đình và bản tính cầu toàn, lạnh lùng của Duy đã khiến Thư ngày càng cô đơn. Năm thứ ba kết hôn, họ gần như chỉ sống cùng nhau trên danh nghĩa.

Một đêm mùa đông, sau một trận cãi vã lớn, Thư rời khỏi căn nhà hai người từng gọi là tổ ấm. Cô biến mất không dấu vết. Anh không tìm cô, và cô cũng không trở lại.

“Vì sao em không nói với anh?” – Duy hỏi, mắt anh không rời khỏi hai đứa trẻ.

Minh Thư siết tay, ngón tay run lên.
“Anh biết rõ lý do mà. Khi ấy, anh chọn công việc. Em chỉ là một phần phụ trong cuộc sống của anh. Em mang thai khi quyết định rời đi. Em không muốn anh cảm thấy bị ràng buộc…”

“Em nghĩ anh không có quyền được biết con mình tồn tại sao?” – giọng Duy nghẹn lại.

Thư quay sang anh, lần đầu ánh mắt cô có chút tức giận.
“Còn anh? Khi em đi, anh có một lần nào cố giữ em lại không? Một lần hỏi em cần gì? Nếu ngày đó anh chỉ cần gọi em về, mọi chuyện đã khác. Nhưng anh không làm. Em phải nuôi con một mình, giữa trời Âu lạnh lẽo, với hai bàn tay trắng.”

Duy sững sờ. Anh không ngờ, sau khi rời khỏi Việt Nam, cô sang châu Âu, sống ẩn danh và làm mẹ đơn thân trong âm thầm.

Suốt chuyến bay dài hai tiếng, họ chỉ nói vài câu ngắn ngủi. Hai đứa trẻ ngồi bên kia lối đi, thi thoảng quay sang mỉm cười với anh — nụ cười ngây thơ mà mỗi lần nhìn thấy, tim anh lại thắt lại.

Máy bay hạ cánh. Khi hành khách bắt đầu đứng dậy, Duy đưa tay ra, chặn Thư lại.

“Anh muốn biết tên chúng.”

Minh Thư nhìn anh, rồi nhẹ giọng:

“Bé trai là Khải Minh, bé gái là Khánh An.”

Anh nhắm mắt lại. Những cái tên… giống hệt những gì anh từng mơ ước đặt cho con mình. Hóa ra cô vẫn nhớ.

“Em sẽ còn ở Hà Nội lâu không?” – Anh hỏi.

“Vài ngày. Em về lo công việc giấy tờ, chuẩn bị cho tụi nhỏ nhập học quốc tế.”

“Cho anh gặp chúng. Nói chuyện… Làm quen.”

Thư nhìn anh, lần đầu có chút mềm lòng.
“Được. Nhưng chỉ khi anh thực sự nghiêm túc.”

Duy gật đầu. Lần đầu tiên sau ba năm, trong tim anh vang lên một cảm giác đã mất từ lâu — cảm giác của một người cha.

Ba ngày sau chuyến bay định mệnh, Khánh Duy đứng trước cổng một trường mẫu giáo quốc tế trong khu đô thị cao cấp phía Tây Hà Nội. Tim anh đập nhanh lạ thường, như thể sắp bước vào một cuộc họp lớn, nhưng lại chẳng có bài thuyết trình nào chuẩn bị sẵn.

Minh Thư đã giữ lời. Cô gửi anh địa chỉ lớp học tạm thời của hai con. Không kèm lời nhắn. Không kèm cảm xúc.

Anh đến sớm. Đứng nấp sau tán cây, quan sát. Hai đứa trẻ đang chơi xích đu trong sân. Cậu bé Khải Minh có cái điệu ngẩng đầu và khoanh tay giống y hệt anh khi còn nhỏ. Cô bé Khánh An thì như mặt trời bé con, cười nói líu lo với bạn bè. Anh thấy chính mình trong cả hai — rõ ràng và sâu sắc đến đau lòng.

“Ba?” – một tiếng gọi nhỏ xíu làm tim anh ngừng đập.

Là Khánh An. Con bé thấy anh trước. Nó không gọi “chú”, mà gọi là “ba” — không biết vì trực giác hay mẹ đã nói gì đó trước đó. Cậu bé Khải Minh cũng quay lại, chậm rãi bước tới, ánh mắt cẩn trọng.

“Chú là ai?” – Khải Minh hỏi, giọng giống hệt anh thời thơ ấu.

Khánh Duy quỳ xuống, ánh mắt đầy nước.

“Chú… à không. Ba là ba của con. Ba xin lỗi vì đến muộn… rất muộn.”

Cả hai đứa nhỏ đứng im. Không khóc. Không cười. Chỉ nhìn anh như thể đang cân đo một điều gì quan trọng. Cuối cùng, Khánh An là người chìa tay ra trước.

“Nếu chú là ba… thì ba phải biết thích ăn gì chứ?”

Duy mỉm cười, mắt rưng rưng.
“Bánh flan. Phải không? Có si rô cà phê… như mẹ con làm.”

Khánh An reo lên. Còn Khải Minh gật đầu nhẹ. Ánh mắt nó dường như dịu đi một chút.
“Ba nói đúng.”

Anh không biết tại sao mình bật khóc.

Tối hôm đó, họ cùng ăn tối trong một quán nhỏ bên hồ Tây. Hai đứa trẻ ríu rít kể chuyện ở lớp. Duy lắng nghe không rời mắt. Có những lúc anh chỉ nhìn chúng cười mà nước mắt rưng rưng. Minh Thư thì trầm lặng hơn, thỉnh thoảng nhìn Duy rồi quay đi. Ánh mắt cô không còn lạnh, nhưng cũng chẳng đủ ấm.

Sau khi đưa bọn trẻ về phòng khách sạn, hai người đứng bên ngoài ban công.

“Anh muốn làm lại.” – Duy nói thẳng.

Thư không nhìn anh. “Anh không thể bù đắp ba năm chỉ bằng vài ngày thương nhớ.”

“Anh biết. Nhưng anh có thể bắt đầu lại – không phải với em, mà với các con. Và nếu được… với em nữa.”

Cô quay sang, ánh mắt đẫm nước.

“Anh có biết em đã trải qua những gì không? Em sinh con một mình ở nước ngoài, vừa làm vừa học, vừa nuôi hai đứa bé. Có những đêm em tưởng mình không sống nổi đến sáng. Em đã từng muốn gọi anh – rất nhiều lần. Nhưng lại không đủ can đảm.”

Anh cúi đầu.

“Anh sai. Anh đã không giữ em lại. Không níu kéo. Anh nghĩ nếu em muốn đi thì nên đi. Nhưng hóa ra… chính anh đã buông tay người anh yêu nhất.”

Không khí nghẹn lại.

Một hồi lâu sau, Minh Thư thở dài. “Anh có sẵn sàng thay đổi vì con? Vì… em?”

Duy gật đầu, không do dự.

“Lần này, anh sẽ không rời đi. Anh không còn là người đàn ông của ba năm trước.”

Một tuần sau, Duy đưa cả ba mẹ con về thăm nhà anh ở TP.HCM. Mẹ anh — người từng phản đối Thư vì cho rằng cô “không môn đăng hộ đối” — nay ôm lấy hai đứa nhỏ mà bật khóc.

“Chúng nó giống con y như đúc. Má xin lỗi. Má sai rồi.”

Mọi thứ như được hàn gắn. Tình thân, tình yêu, ký ức – tất cả tưởng đã mục nát nay bỗng bừng sáng trở lại.

Nhưng rồi… cái kết không tưởng xảy ra.

Một buổi sáng, khi Duy đưa hai con đi khám sức khoẻ tổng quát, bác sĩ đề nghị làm xét nghiệm huyết thống để kiểm tra nhóm máu lạ của bé Khải Minh.

Ba ngày sau, kết quả gửi về. Duy đứng chết lặng.

Không có quan hệ huyết thống giữa anh và hai đứa trẻ.

Tối đó, anh ngồi đối diện Minh Thư. Mắt đỏ hoe.

“Anh muốn em nói thật. Chuyện này là sao?”

Thư im lặng một lúc rất lâu. Rồi nhẹ nhàng đáp:

“Phải. Chúng không phải con ruột của anh.”

Duy như bị tạt gáo nước lạnh vào tim.

“Nhưng chúng là…?” – anh nghẹn giọng.

“Là con của chị gái em.” – Minh Thư nói, mắt ngấn lệ. “Chị mất trong một tai nạn khi mang thai 7 tháng. Em quyết định giữ lấy hai đứa nhỏ, sinh mổ và nuôi chúng như con ruột. Không ai biết chuyện này ngoài em và bệnh viện bên Đức.”

“Vậy tại sao em lại để chúng mang họ anh? Cho chúng giống anh đến vậy?”

Cô nhìn thẳng vào anh, kiên định:

“Vì chúng xứng đáng có một người cha như anh. Và vì em vẫn yêu anh… chưa từng ngừng lại.”

Khánh Duy ôm đầu, lặng người. Anh đã tin rằng mình là cha ruột. Anh đã cảm nhận dòng máu mình chảy trong hai đứa trẻ. Nhưng giờ, mọi điều ấy… chỉ là cảm xúc?

Không. Anh chợt nhận ra — tình yêu không cần đến gen để trở thành cha mẹ.

Anh đứng dậy, bước vào phòng, ôm chặt hai đứa bé.

“Dù có là con ruột hay không, ba vẫn là ba. Từ nay đến suốt đời.”

Minh Thư bật khóc sau lưng anh. Lần đầu tiên sau ba năm, cô biết: gia đình không nhất thiết phải bắt đầu bằng máu mủ, mà bằng sự lựa chọn ở lại.