Tôi đưa bạn gái đi du lịch Nha Trang với cả nhà, và điều không ngờ là chuyến đi ấy lại phơi bày một sự thật động trời, khiến tôi quyết định chia tay không chút do dự

“Đôi khi, những chuyến đi không chỉ để thư giãn hay khám phá, mà còn là chiếc gương soi rõ bản chất con người. Tôi cứ nghĩ mình đang nắm giữ một mối tình đẹp đẽ, cho đến khi Nha Trang – thành phố của nắng và biển – kéo tấm màn che sự thật xuống, để lộ ra điều mà tôi không bao giờ tưởng tượng được.”

Tôi quen Linh qua một buổi tụ tập bạn bè cách đây gần một năm. Cô ấy không quá nổi bật, không quá hào nhoáng, nhưng lại có một nét dịu dàng rất riêng, khiến tôi thấy an tâm. Sau vài lần hẹn hò, chúng tôi chính thức yêu nhau. Mẹ tôi – người kỹ tính và hơi bảo thủ – cũng tỏ vẻ hài lòng khi nghe tôi kể về Linh.

Khi cả nhà tôi lên kế hoạch đi du lịch Nha Trang nhân dịp nghỉ lễ, tôi ngỏ ý muốn đưa Linh theo. Mẹ tôi có hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý với điều kiện: Linh phải đi trong tư cách “bạn gái nghiêm túc” chứ không phải kiểu yêu đương hời hợt.

Linh vui lắm. Cô ấy chuẩn bị cả tuần, mua váy mới, đồ tắm biển, thậm chí còn học thêm vài món ăn để “ghi điểm” với mẹ tôi. Tôi cũng thấy ấm lòng. Tôi nghĩ, chuyến đi này sẽ là cơ hội để cả nhà hiểu và quý mến Linh hơn. Tôi thậm chí đã mường tượng đến một đám cưới không xa.

Ngày đầu tiên đến Nha Trang, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Cả nhà tôi – gồm bố mẹ, chị gái và cháu nhỏ – đều vui vẻ. Linh tỏ ra hòa đồng, chăm sóc từng người, bồng bế cháu tôi, phụ mẹ vào bếp nấu hải sản. Mẹ tôi bắt đầu tấm tắc: “Con bé khéo tay, biết điều đấy.”

Tôi thấy nhẹ nhõm. Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ êm đềm trôi, cho đến ngày thứ ba…

Hôm đó, cả nhà quyết định nghỉ ngơi ở khách sạn vì trời mưa nhẹ. Tôi rủ Linh đi dạo một vòng quanh khu resort để chụp ảnh. Cô ấy bảo hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Tôi gật đầu, không nghi ngờ gì, rồi một mình xách máy ảnh đi ra ngoài.

Khoảng hơn một tiếng sau, tôi quay về phòng thì thấy Linh không có ở đó. Điện thoại để lại trên giường. Tôi nghĩ cô ấy chắc xuống sảnh uống nước hay ra hồ bơi. Nhưng khi tôi vừa bước tới khu spa ở tầng trệt thì… tôi đứng khựng lại.

Linh đang ngồi ở một góc khuất, cạnh một người đàn ông lạ. Họ không phát hiện ra tôi. Tôi nấp sau bức tường kính, chỉ cách vài bước. Người đàn ông ấy mặc sơ mi trắng, tóc vuốt keo kỹ lưỡng, nhìn già dặn hơn Linh nhiều tuổi. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng không phải là diện mạo của anh ta – mà là ánh mắt của Linh. Ánh mắt ấy không giống như khi cô nhìn tôi. Đó là ánh mắt pha chút e thẹn, chút âu yếm và rất nhiều… thân thuộc.

Tôi đứng chết lặng nhìn họ nói chuyện thì thầm, rồi người đàn ông cầm tay Linh, vuốt nhẹ như một cử chỉ đã quen từ lâu. Linh không rút tay ra. Cô ấy… mỉm cười.

Tôi thấy tim mình như có ai bóp nghẹt. Không phải ghen – mà là cảm giác bị phản bội một cách tinh vi. Tôi lặng lẽ quay đi, cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi cần biết sự thật. Tôi không thể kết luận chỉ bằng một cái nắm tay.

Tối hôm đó, tôi không nói gì. Linh cư xử bình thường, thậm chí còn chủ động massage vai cho mẹ tôi, cười đùa với chị gái tôi. Cô ấy diễn quá giỏi. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi về mọi thứ. Liệu những hành động thân thiết trước mặt gia đình tôi có thật lòng? Hay chỉ là lớp vỏ?

Hôm sau, tôi viện cớ có việc cần đi ra ngoài và bí mật nhờ nhân viên lễ tân cho xem danh sách khách lưu trú. Sau một hồi thuyết phục và “bồi dưỡng”, tôi biết được phòng của người đàn ông kia – anh ta họ Vinh, ở tầng trên cùng của resort.

Tôi không định làm gì bốc đồng. Tôi chỉ muốn biết… Linh và người đó thực sự là ai, quan hệ ra sao. Tôi bấm máy quay lại đoạn video từ xa, khi Linh lên phòng anh ta chiều hôm ấy – trong lúc cả nhà tôi đang đi Vinpearl chơi với chị gái. Tôi lấy lý do đau đầu nên ở lại nghỉ trong phòng.

Khi Linh bước vào phòng người đàn ông kia, tôi thấy rõ: cô ấy gõ cửa hai cái nhẹ, không vội vàng, và khi cửa mở, họ nhìn nhau, rồi… ôm nhau. Không phải ôm kiểu xã giao. Đó là kiểu ôm của hai người yêu nhau lâu ngày mới gặp lại. Còn gì để nói nữa đâu?

Tôi về phòng, tim đập liên hồi nhưng đầu lại lạnh lẽo. Tôi cắm điện thoại vào laptop, lưu hết video và ảnh. Không khóc. Không gào. Chỉ cảm thấy mọi điều tốt đẹp tôi từng nghĩ về Linh đang vỡ vụn.

Tối đó, tôi nói chuyện riêng với Linh. Tôi mở điện thoại, không nói gì, chỉ chiếu đoạn video ngắn. Khuôn mặt cô ấy biến sắc. Từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng. Cô ấy im lặng rất lâu, rồi thốt lên một câu:

“Em xin lỗi… Em không định để anh biết.”

“Em xin lỗi… Em không định để anh biết.”

Câu nói của Linh rơi xuống như một tảng đá lạnh. Không có nước mắt, không có sự biện hộ. Chỉ là một lời thú tội… quá muộn.

Tôi ngồi yên, nhìn cô ấy. Nhìn thật kỹ – như thể đây là lần đầu tiên tôi thực sự quan sát con người này. Bao nhiêu kỷ niệm hiện lên trong đầu: những buổi tối chở nhau đi ăn, lần cô ấy ốm tôi nấu cháo mang qua, cả lời hứa “một ngày nào đó chúng mình sẽ cùng nhau ra biển.” Mà giờ, biển đây rồi. Chúng tôi ở bên nhau. Nhưng lòng tôi trống rỗng.

Tôi siết chặt tay.

“Anh ta là ai?”

Linh cúi đầu. Một lúc sau, cô mới cất giọng, nhẹ như tiếng sóng ngoài khơi:

“Anh ấy là người yêu cũ… hay đúng hơn là chưa từng ‘cũ’ hẳn.”

Tim tôi thắt lại.

“Em nói rõ đi.”

Linh ngước lên, đôi mắt đẫm nước, nhưng không còn che giấu. Cô kể – như thể đang trút bỏ một chiếc mặt nạ đã đeo quá lâu.

Hóa ra, người đàn ông tên Vinh đó là người yêu Linh từ thời đại học. Hai người từng yêu nhau sâu đậm suốt hơn ba năm. Nhưng Vinh đi du học châu Âu, hứa sẽ quay lại. Linh đợi, nhưng đợi mãi không thấy lời hứa trở thành hiện thực. Vài năm sau, cô tưởng anh đã có người khác. Đúng lúc ấy, tôi xuất hiện.

“Em không định quen anh để lấp chỗ trống,” Linh nói. “Em nghĩ mình đã quên được Vinh. Nhưng rồi, trước khi tụi mình đi Nha Trang, anh ấy bất ngờ liên lạc lại. Nói rằng đã về nước, và muốn gặp em một lần…”

Tôi cười cay đắng:

“Và rồi em tranh thủ gặp ‘một lần’ mỗi ngày khi gia đình anh đang vui vẻ, hả?”

Linh không trả lời. Tôi cảm nhận rõ sự xấu hổ, nhưng tôi không thể cảm thông. Không phải khi cô ấy đứng trước mặt bố mẹ tôi, chị gái tôi, mỉm cười như một nàng dâu tương lai ngoan hiền, trong khi sau lưng, lại âm thầm gặp gỡ người đàn ông khác.

“Em từng yêu anh không?” – tôi hỏi. Câu hỏi nghe như thừa, nhưng tôi vẫn cần một câu trả lời rõ ràng.

Linh thở dài, đôi mắt cụp xuống:

“Có. Nhưng không đủ để quên được người cũ.”

Tôi im lặng. Mỗi giây trôi qua, trái tim tôi như bị kéo căng ra, mỏi nhừ. Nhưng sự im lặng của tôi không kéo dài lâu. Tôi đứng dậy, nhìn cô một lần cuối:

“Cảm ơn em. Nhờ có chuyến đi này, anh nhìn rõ mọi thứ.”

Linh định nói gì đó, nhưng tôi đã bước ra khỏi phòng. Tôi không giận dữ, không ầm ĩ. Chỉ cảm thấy… nhẹ nhõm. Một kiểu nhẹ nhõm khi rút được chiếc dao cắm sâu trong lưng mình.

Tối hôm đó, tôi nói dối mẹ rằng Linh bị sốt và muốn về sớm. Tôi đặt vé riêng cho cô ấy vào sáng sớm hôm sau. Không tiễn, không nhắn thêm điều gì.

Ngày trở về, cả nhà vẫn vui vẻ kể về chuyến đi. Chỉ tôi là im lặng. Khi mẹ tôi hỏi Linh đâu, tôi chỉ trả lời ngắn gọn:

“Bọn con chia tay rồi.”

Mẹ tôi ngạc nhiên. Nhưng nhìn ánh mắt tôi, bà không hỏi thêm. Dường như bà hiểu – có những điều tốt hơn là không nên biết.

Hai tháng sau, tôi thấy Linh đăng ảnh chụp ở Đà Lạt. Cạnh cô là Vinh – người đàn ông hôm đó. Họ nắm tay nhau, cười rất rạng rỡ. Có người bạn gửi ảnh cho tôi, hỏi:

“Không phải bạn gái mày sao?”

Tôi chỉ nhắn lại:

“Cũ rồi. Nhẹ như mây.”

Tôi không ghét Linh. Cô ấy không hoàn toàn xấu. Chỉ là cô chọn cách ích kỷ để giữ một người trong tim, và thử một người khác để lấp khoảng trống. Nhưng sự ích kỷ ấy đủ để hủy hoại một tình yêu đang lớn lên.

Từ sau chuyến đi Nha Trang ấy, tôi không còn vội vàng trong yêu đương nữa. Tôi học cách lắng nghe – không chỉ lời nói, mà cả những khoảng lặng giữa hai người.

Và tôi nhận ra: Tình yêu không phải chỉ là những ngày nắm tay nhau đi chơi, mà là những ngày không giấu giếm nhau điều gì – dù là điều đau lòng nhất.