“Mẹ ơi, Tết năm nay bố có về không?”
Câu hỏi ngây thơ của con trai khiến tôi chết lặng. Đã ba năm liên tiếp, cái Tết của mẹ con tôi thiếu bóng một người đàn ông. Người chồng tôi từng yêu hết lòng. Người cha mà thằng bé mong đợi từng giấc mơ.
Tôi tên là Hạnh, năm nay ba mươi hai tuổi. Sáu năm trước, tôi lấy chồng — một người đàn ông hơn tôi sáu tuổi, tên là Duy. Anh hiền lành, ít nói nhưng chăm chỉ, thương vợ con. Những ngày đầu hôn nhân, tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Mọi thứ dường như quá đỗi bình yên… cho đến khi anh bắt đầu “đi công tác” ngày càng nhiều.
Lần đầu anh nói đi xa một tuần, tôi tin. Rồi một tháng, rồi ba tháng. Đến khi tôi sinh con trai — bé Bo — thì sự hiện diện của chồng bên tôi chỉ còn là những cuộc gọi ngắn ngủi, những lời nhắn vội vàng:
“Anh bận.”
“Anh sẽ sắp xếp về sớm.”
“Đừng lo cho anh, chăm con đi.”
Tôi tự an ủi mình bằng lý do: thời buổi kinh tế khó khăn, đàn ông phải lo lắng làm ăn. Nhưng càng ngày, tôi càng cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Anh chưa từng gửi tiền đều đặn. Khi tôi hỏi, anh vòng vo nói công việc đang kẹt vốn. Tôi tin, vì tôi muốn tin. Cho đến năm Bo được ba tuổi, thằng bé đã biết hỏi:
— “Bố làm gì mà lâu thế không về?”
— “Bố đi làm xa, con ạ.”
— “Vậy sao bố không gọi video, bạn Bông lớp con ngày nào cũng gọi cho bố nó.”
Tôi nghẹn lời.
Tết năm ấy, tôi lần đầu tiên thức trắng đêm Giao Thừa, không phải vì trông con sốt, mà vì một nỗi nghi hoặc trong lòng lớn đến mức không thể gạt bỏ.
Duy đã không còn là người chồng của tôi nữa, đúng không?
Tháng Chạp năm nay, tôi quyết định làm điều mà ba năm nay tôi chưa từng dám: đi tìm anh.
Tôi không còn đủ kiên nhẫn để sống trong mơ hồ, trong những lời nói lấp lửng qua điện thoại.
Tôi xin nghỉ làm hai tuần, gói ghém hành lý, ôm con trai theo địa chỉ cuối cùng mà anh từng gửi: một thị trấn nhỏ ở tỉnh lân cận. Nơi ấy, anh nói đang làm ăn cùng một người bạn.
Chiếc xe khách đưa tôi và Bo lắc lư qua những cung đường núi mù sương. Thằng bé háo hức ngó ra ngoài cửa sổ, còn tôi siết chặt túi xách, nơi có tấm ảnh cưới cũ kỹ. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, chỉ biết trái tim mình đang đập mạnh như hồi hộp trước một trận bão.
Thị trấn Phước Nguyên nhỏ hơn tôi tưởng. Một con đường lớn chạy dọc, hai bên là hàng quán buôn bán nhỏ. Tôi bắt đầu dò hỏi khắp nơi: tiệm sửa xe, tiệm tạp hóa, thậm chí ghé qua trạm y tế. Ai cũng lắc đầu.
Đến ngày thứ ba, tôi ngồi bệt xuống ghế đá trước chợ, mắt đỏ hoe. Bo ngồi cạnh, gối đầu vào đùi tôi, líu ríu hỏi:
— “Mẹ ơi, có phải bố không nhớ đường về không?”
Tôi gật đại. Không biết trả lời sao cho con khỏi tổn thương.
Một bà cụ bán chuối ngồi gần đó đột nhiên lên tiếng:
— “Cô tìm ai vậy?”
Tôi mừng rỡ kể lại. Khi tôi đưa ảnh chồng ra, bà cụ nheo mắt nhìn, rồi gọi đứa cháu:
— “Nè con, không phải cái chú mà bữa dắt bé gái đến chùa sao?”
Tim tôi thắt lại.
Tôi hỏi rõ đường, tìm đến một khu nhà trọ cũ cách chợ 2km. Bà chủ trọ nhớ rất rõ:
— “Anh Duy ở đây mấy năm, nhưng mới dọn ra hồi đầu năm. Dẫn vợ con đi rồi.”
— “Chị… nói là vợ con?”
— “Ừ, nhỏ vợ người Huế, hiền lắm. Còn bé con gái học lớp 2.”
Tôi lặng người.
Vợ. Con gái.
Những chữ đó như tát thẳng vào mặt tôi.
Tôi đứng lặng trước căn nhà mới nơi anh đang ở — bà chủ trọ chỉ lại cho tôi. Căn nhà cấp 4 đơn sơ, có hàng rào hoa giấy. Trong sân, một bé gái đang chạy vòng quanh xe đạp màu hồng, còn một người phụ nữ trẻ đang tưới cây.
Tôi giấu Bo sau lưng, mắt không rời người đàn ông vừa từ trong nhà bước ra.
Anh ấy.
Duy.
Vẫn dáng người ấy, vẫn ánh mắt ấy — nhưng lúc này, anh đang cúi xuống xoa đầu đứa bé gái kia. Anh cười. Nụ cười bình yên mà tôi chưa từng thấy suốt sáu năm qua.
Tôi bước lên. Một bước. Rồi dừng lại.
Bo níu áo tôi:
— “Mẹ, bố kìa!”
Duy quay đầu. Ánh mắt anh nhìn tôi, hoảng hốt. Như thể nhìn thấy một hồn ma từ quá khứ.
Tôi không khóc. Cũng không hét. Tôi chỉ hỏi:
— “Anh… có muốn nói gì không?”
Không gian lặng như tờ.
Người phụ nữ bên cạnh anh bước lại, kéo con gái vào nhà.
Duy nhìn tôi. Mắt anh đỏ hoe. Nhưng môi anh không mở lời.
“Tôi chờ anh suốt 6 năm… chỉ để nhìn thấy anh nắm tay người khác, dắt con gái riêng của mình về nhà.”
“Anh có từng nghĩ, thằng Bo không chỉ mất cha, mà nó mất luôn cả lòng tin vào sự thật?”
Tôi ngồi đối diện với Duy trong một quán cà phê nhỏ, chỉ cách nhà mới của anh vài con hẻm. Trời mưa lâm râm, như muốn đổ thêm tàn tro lên đống lửa tàn của quá khứ.
Anh ngồi im, ánh mắt lẩn tránh tôi. Bo đang ngủ gục trên đùi tôi, mệt mỏi sau một ngày dài. Có lẽ thằng bé chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết rằng “bố” không còn là hình ảnh trong trí tưởng tượng nữa — mà là người đàn ông đã nắm tay đứa trẻ khác.
— “Anh nói đi, bao lâu rồi?” – Tôi lên tiếng, giữ giọng bình thản nhất có thể.
— “Từ lúc em sinh Bo… vài tháng sau.” – Anh trả lời, khẽ gục đầu.
— “Tức là… hơn 5 năm?”
Anh gật.
Tôi cười nhạt. Tim tôi như có ai đang bóp nghẹt.
— “Anh bỏ mẹ con em… từ lúc Bo còn đỏ hỏn. Anh nói đi công tác. Anh để em tự xoay sở với đống nợ viện phí, với việc một mình nuôi con… trong khi anh có gia đình khác.”
— “Anh… xin lỗi.” – Anh thì thầm.
Tôi cắt ngang:
— “Anh không được xin lỗi. Anh không có tư cách đó.”
Im lặng bao trùm. Tôi siết chặt tay thành nắm đấm để giữ cho nước mắt không rơi.
Cuối cùng, tôi hỏi điều mà tôi luôn sợ nhất:
— “Cô ta… biết anh có vợ con không?”
— “Không.”
— “Còn bây giờ?”
— “Giờ thì biết rồi. Anh kể hết sau khi thấy em và Bo đứng trước nhà.”
Tôi bật cười, nhưng là nụ cười chua chát nhất cuộc đời.
Duy đã sống như thế suốt 5 năm. Một bên là mẹ con tôi – sống trong hy vọng. Một bên là cô gái kia – sống trong dối trá.
Tôi hỏi anh vì sao.
Vì sao một người từng yêu tôi say đắm lại nhẫn tâm như vậy?
Anh im lặng hồi lâu. Rồi nói:
— “Anh yêu em, nhưng lúc ấy… anh cảm thấy mình quá tệ. Sau khi Bo sinh, anh mất việc. Anh nợ nần, anh hoảng loạn. Anh đến Phước Nguyên làm phụ thợ xây, vô tình gặp Thảo – cô ấy đơn thuần, không đòi hỏi. Ở bên cô ấy, anh thấy mình còn là đàn ông.”
— “Nên anh chọn làm đàn ông trong mắt người khác, còn mẹ con tôi… thì sao cũng được?” – Tôi bật lên.
Duy nhìn tôi, nghẹn lời.
— “Anh không quay lại, vì anh sợ.” – Anh thú nhận. – “Anh không dám đối diện với em. Với Bo. Anh nghĩ gửi tiền mỗi tháng là đủ. Nhưng rồi… anh không gửi nổi nữa. Rồi sợ càng lúc càng nhiều.”
Tôi khẽ lắc đầu.
— “Anh không chỉ thiếu can đảm. Anh thiếu cả lương tâm.”
Tôi đứng dậy.
Bo vẫn ngủ say. Tôi bế con lên, lòng trống rỗng.
Trước khi bước ra khỏi quán, tôi quay lại lần cuối:
— “Tôi không cần anh xin lỗi. Bo cũng không cần bố như anh.
Tôi đến đây không phải để giành giật. Tôi chỉ muốn con tôi được biết sự thật. Dù đau, nhưng ít ra còn là thật.”
— “Em định nói gì với Bo?” – Duy hỏi, mắt đỏ hoe.
Tôi nhìn anh thật sâu:
— “Tôi sẽ bảo, bố con từng là người tốt… nhưng đã lạc đường, và không đủ dũng khí quay về.”
Trên chuyến xe trở về thành phố, Bo tỉnh dậy giữa đường.
Nó dụi mắt, hỏi:
— “Bố đâu rồi hả mẹ?”
Tôi siết chặt tay nó:
— “Bố ở lại đó, con à.”
— “Sao bố không về với mình?”
Tôi mỉm cười, giọng nghẹn:
— “Vì bố có nơi khác cần ở lại hơn. Nhưng mẹ vẫn ở đây với con, mãi mãi.”
Thằng bé gật đầu. Không hỏi nữa. Nó tựa đầu vào vai tôi, khẽ nói:
— “Con chỉ cần mẹ.”
Tôi bật khóc. Nhưng là những giọt nước mắt cuối cùng cho một người đàn ông không xứng đáng.
Khi xe lăn bánh qua ranh giới thị trấn, tôi thấy mình như vừa gỡ bỏ được chiếc xích vô hình đã trói buộc trái tim suốt bao năm.
Ba tháng sau, tôi và Bo chuyển sang căn nhà nhỏ hơn, nhưng ấm cúng hơn. Tôi bắt đầu công việc mới, Bo bắt đầu mẫu giáo lớn.
Tôi không còn chờ đợi tin nhắn, cũng không tìm cách nói chuyện lại với Duy.
Thảo – người phụ nữ kia – có nhắn cho tôi một lần. Chị nói sẽ tự quyết định con đường của mình, không vì lời nói dối của Duy mà buông bỏ hết.
Tôi chỉ trả lời một câu:
“Chị hãy làm điều đúng đắn cho con gái chị. Đừng vì yêu mù quáng mà để nó sống với một người cha không biết mình muốn gì.”
Cuối năm ấy, tôi không còn khóc vào đêm Giao Thừa.
Tôi ôm con vào lòng, ngắm pháo hoa qua khung cửa sổ.
Không có tiếng chúc Tết của chồng. Nhưng tiếng cười của Bo vang khắp nhà.
Tôi biết mình đã làm đúng.
Tôi chọn sự thật.