Tôi đứng giữa cơn mưa như trút, nước hòa với nước mắt, nhìn theo chiếc xe của chồng khuất dần sau khúc cua. Anh ta nghĩ bỏ tôi lại đây là cách “dạy dỗ”. Anh ta không biết, khoảnh khắc đó là lúc mọi thứ đổi chiều. Khi chiếc bán tải đen trờ tới, tim tôi ngừng đập trong một giây. Người vệ sĩ bước xuống, cúi đầu gọi tên tôi. Tôi mỉm cười. Từ giây phút ấy, kẻ cần học một bài học… không còn là tôi nữa.

Tôi đứng giữa cơn mưa như trút, nước hòa với nước mắt, nhìn theo chiếc xe của chồng khuất dần sau khúc cua. Con đường đất đỏ trơn trượt, hai bên là đồi cao và rừng keo um tùm. Anh ta không ngoái lại. Chỉ một cú nhấn ga dứt khoát, như thể việc bỏ tôi lại đây là một hình phạt cần thiết, là cách “dạy dỗ” một người vợ dám cãi lời.

Cuộc cãi vã bắt đầu từ chuyện nhỏ: tôi muốn bán căn nhà cũ của mẹ để trả nợ, anh không cho. Anh nói đó là “thể diện”, là “tài sản để sau này còn khoe”. Khi tôi nhắc đến những khoản vay mờ ám, những lần anh về nhà với mùi rượu và nợ nần, anh im lặng. Im lặng kiểu của người nghĩ rằng quyền lực nằm trong tay mình. Rồi anh lái xe, rẽ vào con đường này, dừng lại giữa mưa, ném túi xách của tôi xuống bùn và bảo: “Ở lại đây mà suy nghĩ cho khôn ra.”

Tôi run lên vì lạnh, vì uất ức, và vì sợ. Sóng điện thoại không có. Tôi nhìn quanh, cố tìm một mái hiên, nhưng chỉ thấy mưa và gió. Lúc đó tôi đã nghĩ: có lẽ mình đã sai khi tin anh, sai khi lấy một người đàn ông luôn coi sự kiểm soát là yêu thương.

Tiếng động cơ vang lên từ xa. Một chiếc bán tải đen trờ tới, ánh đèn xuyên qua màn mưa. Tim tôi ngừng đập trong một giây. Ở nơi hẻo lánh thế này, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những điều tồi tệ nhất. Xe dừng lại cách tôi vài mét. Cửa mở. Một người đàn ông mặc vest tối màu bước xuống, che ô, đi nhanh về phía tôi.

Anh ta cúi đầu, giọng rõ ràng giữa tiếng mưa: “Thưa bà, chúng tôi đến đón bà.”

Tôi nhìn anh ta, rồi nhìn chiếc xe. Bên trong là hai người nữa, ánh mắt nghiêm nghị. Tôi chợt hiểu vì sao anh ta gọi tên tôi. Vì sao sự sợ hãi trong tôi tan đi, nhường chỗ cho cảm giác bình thản lạ lùng.

Tôi mỉm cười, một nụ cười mà tôi đã giấu rất lâu. Từ giây phút ấy, tôi biết, kẻ cần học một bài học… không còn là tôi nữa. Và câu chuyện mà chồng tôi nghĩ đã kết thúc bằng việc bỏ tôi lại giữa mưa, thực ra chỉ mới bắt đầu.

Trên xe, hơi ấm lan dần qua lớp áo ướt sũng của tôi. Người vệ sĩ đưa tôi chiếc khăn và ly trà nóng. Không ai hỏi vì sao tôi ở đó, trong tình trạng như vậy. Họ đã biết. Tài xế lái xe rất chắc tay, như thể con đường này là lối quen.

“Bà có cần chúng tôi làm gì ngay không?” người đàn ông ngồi cạnh tôi hỏi, giọng điềm tĩnh.

Tôi lắc đầu. “Chưa. Đưa tôi về thành phố trước.”

Chiếc bán tải lăn bánh. Qua cửa kính mờ hơi nước, rừng keo lùi dần. Tôi dựa đầu vào ghế, nhắm mắt. Những mảnh ký ức xếp lại với nhau, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tôi không phải người phụ nữ yếu đuối mà chồng tôi vẫn nghĩ. Trước khi kết hôn, tôi là người điều hành tài chính cho công ty gia đình. Khi bố tôi đột ngột qua đời vì tai biến, mọi thứ rơi vào tay người chú. Ông ta khuyên tôi “lấy chồng cho yên bề”, còn công ty thì “để đàn ông lo”. Tôi đã tin. Tôi đã buông tay.

Nhưng tôi không biến mất. Tôi giữ cổ phần. Tôi giữ các giấy tờ quan trọng. Tôi im lặng quan sát chồng mình bước vào những phi vụ làm ăn mờ ám, dùng tên tôi để vay vốn, thế chấp tài sản của tôi mà không nói rõ. Tôi biết hết. Và tôi cũng biết, một ngày nào đó, sự kiêu ngạo của anh sẽ đẩy mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Người vệ sĩ nói đúng. Họ đến đón tôi vì tôi đã sắp xếp. Tôi không ngờ thời điểm lại là trong cơn mưa này, nhưng có lẽ, đó là khoảnh khắc thích hợp nhất để tôi cắt đứt.

Về đến căn hộ riêng ở trung tâm, tôi tắm nước nóng, thay đồ, rồi ngồi xuống bàn làm việc. Điện thoại có sóng trở lại. Hơn mười cuộc gọi nhỡ từ chồng. Tôi không nghe. Tôi gọi cho luật sư.

“Bắt đầu đi,” tôi nói. “Ly hôn. Và phong tỏa các tài khoản đứng tên tôi.”

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi đọc lại từng hợp đồng, từng khoản vay. Những con số mà chồng tôi coi là chiến tích, với tôi chỉ là bằng chứng. Anh ta đã sử dụng sự tin tưởng của tôi như một công cụ.

Sáng hôm sau, tin nhắn đến dồn dập. Anh hoảng loạn. Ngân hàng gọi. Đối tác tìm. Anh không hiểu vì sao mọi thứ đột nhiên quay lưng. Tôi nhìn màn hình, không giận dữ, không hả hê. Chỉ là cảm giác nhẹ nhõm của người cuối cùng cũng được đứng đúng chỗ của mình.

Bài học chưa đến ngay. Nhưng bánh xe đã bắt đầu lăn, theo hướng mà tôi chọn.

Phiên hòa giải diễn ra sau đó một tháng. Chồng tôi gầy đi trông thấy. Bộ vest anh từng tự hào giờ rộng thùng thình. Anh nhìn tôi với ánh mắt vừa giận dữ vừa cầu cứu, như thể tôi là người phản bội.

“Em làm vậy là quá đáng,” anh nói, giọng khàn. “Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng.”

Tôi không đáp ngay. Tôi nhìn thẳng vào anh, người đàn ông đã từng nghĩ rằng việc bỏ tôi lại giữa mưa là cách khẳng định quyền lực. “Vợ chồng không có nghĩa là một người được quyền quyết định tất cả,” tôi nói chậm rãi. “Cũng không có nghĩa là anh được dùng tên tôi để gánh rủi ro cho những lựa chọn của anh.”

Luật sư của tôi trình bày rõ ràng. Tài sản riêng. Nợ riêng. Những chữ ký không minh bạch. Không có kịch tính ồn ào, chỉ có sự thật được đặt lên bàn.

Sau phiên đó, tôi dọn về căn nhà cũ của mẹ, sửa sang lại. Mỗi buổi sáng, tôi mở cửa sổ, hít thở không khí, cảm nhận sự tự do mà tôi đã quên mất quá lâu. Công ty gia đình được tái cấu trúc. Tôi không cần phải chứng minh điều gì với ai. Tôi chỉ làm việc mình giỏi.

Tôi nghe tin chồng cũ phải bán chiếc xe bán tải anh từng khoe khoang. Một vài người bạn chung tránh mặt tôi, số khác tìm cách bắt chuyện. Tôi không trách. Ai cũng có lựa chọn của mình.

Một chiều, mưa lại rơi. Tôi đứng dưới mái hiên, nhìn nước chảy trên con đường nhỏ. Ký ức về đêm mưa hôm đó hiện lên, rõ ràng nhưng không còn đau. Tôi nhận ra, bài học lớn nhất không phải dành cho anh, mà là cho chính tôi: đừng trao quyền quyết định cuộc đời mình cho người khác, dù đó là người mình yêu.

Chiếc bán tải đen không còn xuất hiện nữa. Người vệ sĩ cũng không. Tôi không cần họ. Tôi đã tự đứng vững.

Và nếu có ai đó hỏi tôi rằng, ai là người đã thay đổi cục diện trong cơn mưa ấy, tôi sẽ mỉm cười. Không phải chiếc xe, không phải quyền lực, mà là khoảnh khắc tôi quyết định không cúi đầu thêm lần nào nữa.