Biết người chồng từng đầu ấp tay gối suốt bốn năm đang bí mật nuôi b/ồ nh;í và cô ta còn đang mang th;ai, tôi đã lao đến tận nơi với ý định làm cho ra lẽ. Nhưng khi tận mắt chứng kiến anh nhẹ nhàng â/u y/ế/m nhân tình trước cửa phòng trọ, tay còn khệ nệ bưng cả thùng sữa bầu vào cho cô ta, thì dù tim đau như ai c/ắt, tôi vẫn đứng yên một chỗ. Không làm loạn. Không khóc lóc. Tôi quay người, lái xe an toàn trở về nhà. Tối đó, tôi mở két, lấy hết tiền tích góp bấy lâu rồi rủ bạn bè đi ăn uống, làm đẹp suốt cả một ngày, coi như tự thưởng cho sự tỉnh táo của mình. Đón con về, tôi ôm con ngủ và tự nhủ: hai ngày nữa, mẹ con mình sẽ đi du lịch, rời xa mọi ồn ào. Nhưng không ngờ, đêm đó, chồng tôi bất ngờ nhận một tin s/é/t đ/ánh…

Người đàn ông tôi từng gọi là chồng – người đầu ấp tay gối suốt bốn năm, cha của con tôi – đang nhẹ nhàng vuốt ve một người phụ nữ khác ngoài cửa phòng trọ cũ kỹ. Tay anh còn bê thùng sữa bầu. Giây phút đó, cả thế giới của tôi như đóng băng… Nhưng tôi không làm loạn. Tôi quay xe, chậm rãi rời đi. Không ai ngờ, tối hôm đó, anh ta lại nhận được tin sét đánh…

Tôi là Hương, 28 tuổi, sống ở Hà Nội. Bốn năm trước, tôi quen Minh – một chàng trai có gương mặt sáng sủa, nói chuyện khéo léo, làm kế toán trong một công ty xây dựng. Chúng tôi yêu nhau gần hai năm rồi cưới, không quá ồn ào, không mơ mộng. Khi mang thai bé Bống, tôi xin nghỉ việc ở ngân hàng, ở nhà chăm con. Minh bảo: “Em cứ ở nhà lo cho con, chuyện tiền bạc để anh lo.” Tôi đã tin anh.

Bốn năm trôi qua, tôi làm tròn vai một người vợ, một người mẹ. Sáng dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, tối chờ chồng về ăn cơm. Đôi khi, Minh về muộn, tôi chỉ biết đợi, không dám làm phiền. Anh bảo bận tiếp khách, công trình, tôi gật đầu tin. Người ta bảo phụ nữ thông minh không lục điện thoại chồng. Tôi là kiểu phụ nữ như thế, nghĩ rằng tin tưởng là nền móng của hôn nhân.

Cho đến một ngày, tôi vô tình thấy hóa đơn siêu thị trong túi quần anh – hóa đơn mua sữa bầu, thuốc bổ, quần áo phụ nữ size L. Tôi không mang bầu. Anh cũng không có chị em nào gần gũi. Linh cảm phụ nữ không bao giờ sai.

Tôi bắt đầu lặng lẽ theo dõi. Mấy lần nói dối đi công tác, tôi thuê xe ôm công nghệ bám theo. Cuối cùng, tôi tìm được địa chỉ căn phòng trọ anh ghé thăm đều đặn mỗi tuần.

Và rồi, một buổi trưa, khi con đang ở lớp mẫu giáo, tôi đến tận nơi.

Trọ nằm ở khu Định Công, trong ngõ nhỏ, xập xệ. Tôi không gõ cửa, chỉ đứng sau gốc cây gần đó. Cánh cửa mở ra, Minh bước xuống từ xe máy, tay xách thùng sữa bầu, bịch trái cây. Anh gõ cửa, một cô gái trẻ – khoảng hai mươi lăm tuổi, bụng lùm lùm – ra mở.

Minh cúi xuống, hôn nhẹ vào trán cô ta. Họ cười với nhau. Anh xoa bụng cô ấy, thủ thỉ điều gì đó, rồi cả hai cùng vào nhà. Tôi nghe rõ tiếng cửa khóa lạch cạch.

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Cơn giận trào lên nhưng… tôi không xông vào. Tôi không làm ầm lên như những cảnh đánh ghen trên mạng. Tôi chỉ đứng im, tay siết chặt vô-lăng, rồi lặng lẽ quay xe.

Về đến nhà, tôi mở két, lấy hết tiền tiết kiệm – số tiền tôi âm thầm bỏ riêng, phòng khi biến cố xảy ra. Tôi nhắn tin nhóm bạn thân:

“Tối nay đi ăn, uống, làm tóc nhé. Tao mời. Tao cần đẹp. Cần tỉnh.”

Cả nhóm chẳng ai hỏi nhiều. Chúng tôi ăn hải sản, uống cocktail, cười như điên. Tôi gội đầu, sấy tóc, làm móng, massage vai gáy. Mỗi lần nhân viên hỏi: “Chị làm dịp gì ạ?”, tôi chỉ cười: “Làm đẹp để chuẩn bị bước sang đời mới.”

Đêm về, tôi ôm con ngủ, nghe tiếng con thở đều. Đứa trẻ này là lý do duy nhất khiến tôi không nổi điên. Tôi không thể để nó nhìn thấy mẹ mình suy sụp.

Hai ngày sau, tôi đặt vé máy bay đi Đà Nẵng – tôi và con. Chuyến đi bất ngờ, không báo cho ai. Tôi dự định sẽ suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện bên bãi biển, để quyết định: giữ hay buông.

Nhưng tối hôm ấy, khi tôi đang gấp quần áo, điện thoại reo. Số của Minh. Tôi do dự rồi nhấc máy.

Giọng anh hổn hển:

“Hương… em đang ở đâu? Anh… anh xin em về nhà gấp. Có chuyện rồi…”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Chuyện gì? Em không rảnh đâu.”

“Linh… cái Linh nó… mất rồi… mất lúc chiều, trong lúc ngủ. Bác sĩ bảo bị tiền sản giật cấp. Anh không ngờ… Anh không ngờ đâu…”

Tôi đứng chết lặng. Linh – nhân tình của chồng – đã ch;ết.

Minh khóc như một đứa trẻ. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh anh chiều chuộng cô ta cách đó chỉ 48 tiếng.

Tôi không biết đó là quả báo hay là định mệnh. Chỉ biết, những gì sau đó còn khiến tôi phải đối mặt với sự thật khốc liệt hơn.

Tối đó, tôi ngồi trong bóng tối, tay vẫn nắm chặt điện thoại, tim đập hỗn loạn. Bên kia đầu dây, Minh khóc không thành tiếng. Tôi không biết nên giận, nên thương, hay nên mừng vì ông trời đã giúp tôi “giải quyết” người đàn bà kia.

Một mạng người ra đi, dẫu có đáng hay không, cũng là kết thúc của một sinh linh. Linh – nhân tình của chồng tôi – chết vì tiền sản giật. Mới hai hôm trước còn thấy cô ta xoa bụng cười với Minh, giờ đã nằm im trong nhà xác.

Tôi không hỏi gì thêm. Cúp máy.

Tôi không đến đám tang. Không gửi vòng hoa. Không khóc than. Tôi chỉ ôm con và ra sân bay như kế hoạch – mẹ con tôi vẫn đi Đà Nẵng.

Nhưng chuyến đi đó không còn là một cuộc du lịch thư giãn. Nó là một cuộc đào thoát.

Minh gọi cho tôi nhiều lần. Tôi không nghe máy. Sau ba ngày, anh gửi tin nhắn dài, cầu xin tôi về nhà.

“Anh không còn ai cả. Gia đình Linh đổ hết lên đầu anh. Họ bảo anh ép con bé mang thai rồi bỏ rơi, không chịu làm đám cưới, không đưa về ra mắt. Họ kiện anh. Công ty cũng biết chuyện, anh bị đình chỉ. Anh mất hết rồi, Hương ơi…”

Tôi đọc từng chữ, lòng không gợn sóng.

Ngày trước, tôi luôn nghĩ đàn ông ngoại tình vì phút yếu lòng, vì vợ quá bận, vì trách nhiệm đè nặng… Nhưng giờ tôi thấy rõ: Anh đã có lựa chọn. Anh chọn lừa dối, chọn nuôi nhân tình, chọn phản bội. Và giờ anh phải trả giá.

Tôi không muốn nhìn thấy anh. Không muốn nghe giọng anh van xin.

Tôi đưa con đi chơi suốt 5 ngày. Bống còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng nó ôm tôi nhiều hơn, hay hỏi:

“Mẹ sao không cười nữa?”
Tôi gượng cười:
“Mẹ đang lớn lên mà con. Lớn lên đau một chút, rồi sẽ ổn.”

Về Hà Nội, tôi thuê một căn hộ nhỏ ở Cầu Giấy. Căn nhà chung tôi để lại cho Minh – coi như trả lại nơi đã từng là tổ ấm, giờ thành kỷ niệm tồi tệ.

Tôi nộp hồ sơ đi làm lại. May mắn thay, một người bạn giới thiệu tôi vào vị trí kế toán nội bộ ở một công ty mỹ phẩm. Công việc không quá áp lực, lương vừa đủ nuôi hai mẹ con.

Tôi bắt đầu sống lại.

Mỗi ngày trôi qua không dễ. Có lúc, nằm giữa đêm, tôi nhớ lại ngày cưới, nhớ ánh mắt anh nhìn tôi dưới lớp khăn voan trắng, lòng đau nhói. Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối lâu. Vì tôi đã từng nhu mì, từng cam chịu – và chính sự cam chịu đó khiến anh có cơ hội phản bội.

Minh vẫn cố gắng liên lạc. Gửi tiền chu cấp, gửi quà cho con, đôi lần đứng trước cổng nhà chỉ để nhìn con từ xa. Nhưng tôi không còn là Hương của năm 24 tuổi. Tôi là Hương của hiện tại – một người mẹ, một người đàn bà từng bước ra khỏi bóng tối bằng chính đôi chân mình.

Một hôm, Minh đứng trước nhà tôi cả buổi sáng, khi tôi vừa chở con đi học về. Anh gầy đi, hốc hác, quần áo nhăn nhúm.

Anh hỏi:

“Em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi nhìn anh, rồi nói nhẹ nhàng:

“Tha thứ thì có thể, nhưng quay lại thì không.”

“Nhưng anh mất tất cả rồi, chỉ còn em và con…”

Tôi cười – nụ cười buồn nhưng rất thật:

“Vậy thì hãy giữ lấy con. Em không còn ở trong phần ‘của anh’ nữa.”

Một năm sau đó, tôi dần ổn định mọi thứ. Bống lớn hơn, học giỏi, lanh lợi. Tôi tham gia các hội nhóm mẹ đơn thân, học thêm kỹ năng tài chính, mở một cửa hàng mỹ phẩm online. Cuộc sống vẫn vất vả, nhưng tự do và trong lành.

Tôi nhận ra: Phụ nữ không cần đàn ông để hạnh phúc. Càng không cần kẻ phản bội quay về để “sửa sai”.

Một buổi chiều, khi tôi đang dọn hàng thì có tin nhắn đến từ một tài khoản không tên:

“Anh cưới Linh được không? Nếu Linh còn sống… anh đã làm lễ cưới rồi.”

Tôi lặng người. Là Minh.

Có lẽ anh vẫn day dứt. Vẫn ám ảnh về cái chết của nhân tình. Nhưng đó là lựa chọn của anh. Và tôi – tôi đã chọn con đường của riêng mình.

Hạnh phúc không nằm ở chỗ giữ được đàn ông. Hạnh phúc nằm ở chỗ biết rõ khi nào nên buông để cứu lấy chính mình.

Tôi từng bị phản bội. Từng đau đến muốn gào thét. Nhưng tôi đã bước qua. Không phải vì mạnh mẽ – mà vì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài mạnh mẽ.

Và tôi – giờ đây – hạnh phúc theo cách của riêng mình.