Vợ bị đ//á/nh gh//en chảy m;á/u đ;ầu, trong phòng cấp cứu tôi hỏi: Khi nào em tìm được đường về với bố con anh

“Người ta nói, khi bạn bước ra khỏi vùng an toàn để nắm bắt cơ hội, điều đáng sợ không phải là tương lai mịt mờ phía trước, mà là những gì bạn để lại sau lưng… có còn nguyên vẹn khi bạn quay trở về hay không?”

Sau nhiều vòng xét duyệt đầy cam go, cuối cùng tôi cũng nhận được thông báo trúng tuyển khóa học nâng cao chuyên ngành tại Hàn Quốc kéo dài bốn tháng. Đó là cơ hội mà biết bao người mong muốn — nhưng với tôi, niềm vui lại kèm theo một nỗi lo không nhỏ: vợ tôi.

Tôi quen Linh cách đây 5 năm, khi cô ấy vẫn còn là tiểu thư của một gia đình có tiếng trong thành phố. Xinh đẹp, hiện đại, sống phóng khoáng — Linh không giống những người phụ nữ tôi từng gặp. Sau đám cưới, chúng tôi nhanh chóng có một bé gái. Nhưng kể từ khi con ra đời, tôi nhận ra khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày một lớn.

Gia đình tôi ở một huyện miền núi cách thành phố gần 200 cây số. Từ ngày sinh con, Linh chưa một lần đưa bé về thăm ông bà nội. Cô luôn lấy lý do bận, đường xa, rồi thì “em không quen ở quê, thiếu điều kiện”. Khi con gái được một tuổi, tôi bắt đầu bận rộn hơn với các dự án, còn Linh thì quay lại cuộc sống của một “hội bạn thân sang chảnh”, cô đề nghị để bà nội lên thành phố chăm bé cho tiện.

Từ ngày mẹ tôi lên trông cháu, Linh như trở lại thời son rỗi. Mỗi ngày, cô trang điểm, tụ họp cà phê, check-in nhà hàng. Tôi có nhắc khéo chuyện đưa con về quê chơi nhưng lần nào cũng bị Linh gạt đi: “Em không biết đường, về quê anh xa lắm, rồi ở đó buồn chết đi được.”

Thật lòng, tôi đã không ít lần cảm thấy bất lực trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng vì con, vì cuộc sống gia đình, tôi cố gắng nhẫn nhịn. Linh đẹp, điều đó không thể phủ nhận, nhưng vẻ đẹp ấy ngày càng xa lạ với hình ảnh một người vợ, người mẹ mà tôi từng kỳ vọng.

Trước ngày bay một tuần, tôi quyết định về quê đón con gái lên thành phố để hai cha con có thời gian bên nhau trước khi tôi đi xa. Linh không phản đối, nhưng cũng chẳng mặn mà. Hôm đó, cả nhà tôi định đưa bé đi ăn ngoài. Đúng 6 giờ tối, Linh nhắn tin: “Đồng nghiệp em gặp tai nạn, em phải vào viện xem sao, anh và con đi ăn trước nhé.”

Tôi dắt con ra ngoài ăn. Khi vừa ngồi xuống quán, điện thoại tôi đổ chuông — anh bảo vệ tòa chung cư gọi, giọng hớt hải: “Chú đang ở đâu đấy, mau về mà đưa vợ đi viện, máu chảy nhiều lắm!”

Tôi sững người. Không kịp hỏi thêm câu nào, tôi vội nhờ em gái đến đón bé về nhà ngoại, còn mình thì lao như bay về căn hộ.

Tòa nhà khi ấy đã lố nhố người đứng xem. Trước cửa là vài người phụ nữ và một đám người đàn ông mặt mũi bặm trợn. Một chị đứng tuổi lao đến tôi, giọng tức tối:
“Cậu là chồng nó đúng không? Cậu để yên cho vợ mình qua lại với chồng người ta, bây giờ còn mặt mũi nào mà hỏi? Vợ cậu là loại không biết điều!”

Tôi không dám tin vào tai mình. Trong căn phòng nhỏ quen thuộc, Linh đang nằm gục bên ghế sofa, máu loang một bên trán. Tôi chỉ kịp gào xe đưa cô đi cấp cứu.

Đêm ấy, bệnh viện lạnh hơn bình thường. Tôi ngồi nhìn người phụ nữ từng là tất cả của mình nằm trên giường bệnh mà không nói nổi một lời. Trong tôi vừa là thương xót, vừa là nỗi hoang mang, và quan trọng nhất — là câu hỏi không ai muốn đối mặt: Mình đã mất cô ấy thật rồi sao?

“Một người phụ nữ có thể đẹp rực rỡ như mùa xuân, nhưng nếu lòng họ không hướng về gia đình, thì sự hiện diện của họ trong cuộc sống ta chỉ là cơn gió lướt qua chứ không phải mái nhà để trú ngụ.”

Sau khi các bác sĩ xử lý vết thương ở đầu, Linh tỉnh lại. Cô im lặng nhìn tôi, ánh mắt không còn cao ngạo như mọi khi mà đầy sợ hãi. Tôi ngồi bên cạnh, không buông ra bất kỳ lời chỉ trích nào. Nhưng ánh mắt tôi, chắc hẳn đủ để cô hiểu rằng mọi thứ đã vượt qua giới hạn.

Tôi mở lời:
“Linh, bao giờ em mới tìm được đường để quay về với gia đình này, với bố con anh?”

Chỉ chờ có thế, Linh bật khóc. Cô nắm lấy tay tôi, nước mắt giàn giụa:
“Em biết em sai. Hôm đó anh ta nhắn tin rủ đi cà phê, em cũng định từ chối. Nhưng lúc ấy em buồn… vì sắp phải xa anh, lại cảm thấy lạc lõng. Không ngờ anh ta lại có ý đồ xấu. Em đã cố đẩy ra… nhưng…”

Tôi lặng im. Một phần trong tôi muốn tin cô, muốn nghĩ rằng đó chỉ là một phút yếu lòng, rằng cô vẫn còn là người mẹ tốt, người vợ mà tôi từng yêu. Nhưng lý trí lại gào lên: suốt bao năm qua, Linh chưa từng thực sự gắn bó với nơi gọi là gia đình.

Tôi đưa cô về nhà sau khi xuất viện. Không ai nói thêm câu nào.

Vài ngày sau, tôi gửi đơn ly hôn. Không một tiếng khóc, không một cái nắm tay níu kéo. Linh ký nhanh gọn, như thể chính cô cũng đã mệt mỏi.

Con gái tôi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Tôi xin được nuôi bé, và Linh đồng ý. Cô ấy dọn đi trong lặng lẽ, chỉ để lại một bức thư ngắn:
“Em không xứng làm vợ, càng không đủ tốt để làm mẹ. Mong anh và con sẽ sống bình an.”

Bốn tháng ở Hàn trôi qua trong bộn bề công việc, nhưng mỗi đêm, tôi vẫn nhớ con da diết. Khi trở về, thấy con gái chạy lại ôm lấy mình, tôi biết — mình đã chọn đúng.

Gia đình không cần quá hào nhoáng, cũng không cần ai đó hoàn hảo. Chỉ cần người biết trân trọng mái ấm, biết rằng “về nhà” là nơi để yêu thương, chứ không phải để lẩn trốn.