Bệnh viện thành phố chiều hôm ấy đông nghịt. Hành lang khoa hồi sức đặc quánh mùi thuốc sát trùng và tiếng bánh xe cáng lăn vội. Giữa dòng người hối hả, một bé gái chừng bảy tuổi đứng khựng lại trước quầy y tá. Em gầy, chiếc váy xanh nhạt đã sờn, hai bàn tay nhỏ siết chặt quai chiếc ba lô cũ. Ánh mắt em không khóc, nhưng trống rỗng đến lạ.
“Con cần gì?” cô y tá cúi xuống, giọng dịu hơn thường ngày.
“Con muốn gặp bố con… lần cuối,” em nói rất khẽ, như sợ làm đau ai đó.
Cô y tá thoáng sững. Trong ngày, cô đã nghe đủ mọi lời cầu xin: xin cứu người, xin thêm thời gian, xin một phép màu. Nhưng “lần cuối” từ miệng một đứa trẻ thì khác hẳn. Cô nhìn nhanh vào sổ tiếp nhận, hỏi theo thói quen: “Bố con là ai?”
Cả phòng trực bỗng im phăng phắc khi bé gái ngẩng lên. Em trả lời bằng giọng đều đều, không run rẩy: “Bố con là chú nằm ở giường số 12. Người không có người thân tới thăm.”
Giường số 12. Ai cũng biết. Đó là một bệnh nhân nam vô danh, tai nạn giao thông từ đêm qua, không giấy tờ, không điện thoại, không ai nhận. Bác sĩ đã thông báo tình trạng rất xấu. Họ gọi ông là “bệnh nhân không tên”.
“Con có chắc không?” một bác sĩ hỏi lại, nửa tin nửa ngờ.
Bé gái gật đầu. “Con chắc. Bố con hay về muộn. Hôm qua bố hứa tối nay sẽ ăn cơm với con.”
Một y tá khác đưa tay lau mắt. Cô chưa kịp hiểu vì sao, chỉ thấy cổ họng nghẹn cứng. Làm sao một đứa trẻ bảy tuổi có thể đứng đây, nói về cái “lần cuối” bình thản đến thế?
Họ dẫn em vào phòng. Người đàn ông nằm bất động, ống thở cắm sâu, ngực phập phồng yếu ớt. Khuôn mặt sạm nắng, vết xước còn mới. Bé gái bước tới, đặt ba lô xuống ghế, nắm lấy bàn tay chai sần kia. Em áp trán vào mu bàn tay, thì thầm: “Bố ơi, con đến rồi.”
Một ngón tay khẽ động. Máy đo nhịp tim nhúc nhích. Cả phòng nín thở.
“Con tên gì?” bác sĩ hỏi nhỏ.
“Con là An,” em đáp. “Bố con là Hùng. Bố làm nghề lái xe đêm.”
Không giấy tờ. Không người thân. Nhưng có một đứa con đứng đó, gọi bố bằng tất cả sự thật giản dị nhất.
Bác sĩ nhìn nhau. Trong khoảnh khắc, giường số 12 không còn là “bệnh nhân không tên” nữa. Và câu hỏi lớn treo lơ lửng trong căn phòng: Vì sao không ai biết người đàn ông này có một đứa con đang chờ?
Câu trả lời, họ sắp sửa nghe, từ chính cô bé nhỏ tuổi ấy…
An ngồi yên bên giường, không khóc, không hỏi han. Em chỉ kể, như thể đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện cần phải nói ra trước khi quá muộn.
“Bố con không ở cùng nhà với mọi người khác,” An bắt đầu. “Bố thuê một phòng trọ nhỏ gần bến xe. Con ở với bà ngoại, nhưng tối nào bố cũng ghé qua. Có hôm bố mệt quá, chỉ ngồi nhìn con ăn cơm.”
Bác sĩ kéo ghế lại gần. Ông đã quen với những lời khai ngắt quãng, nhưng chưa từng nghe một đứa trẻ kể đời mình rành rọt đến vậy.
“Vì sao bố con không có giấy tờ?” ông hỏi.
An lắc đầu. “Con không biết. Bố bảo ngày xưa bố đi làm xa, mất hết. Làm lại khó lắm. Bố chỉ cần chạy xe, kiếm tiền nuôi con là đủ.”
Hóa ra, người đàn ông ấy từng là thợ lái xe thuê. Sau một biến cố, anh rời quê, không quay lại được nữa. Không giấy tờ đồng nghĩa với không hợp đồng, không bảo hiểm. Anh chạy đêm, nhận chuyến xa, chấp nhận nguy hiểm. Tất cả chỉ để mỗi tối ghé qua, đặt lên bàn ăn một túi đồ nóng hổi.
“Bố con hứa sẽ làm giấy tờ,” An nói, mắt nhìn lên trần nhà. “Bố bảo khi nào đủ tiền, bố sẽ làm lại tất cả, cho con một cái tên đầy đủ trong sổ hộ khẩu.”
Y tá đứng cạnh quay đi. Những lời ấy, người lớn nghe còn nặng, huống chi là một đứa trẻ.
Bác sĩ kiểm tra máy. Nhịp tim người đàn ông yếu dần. Ông cúi xuống hỏi An: “Con có muốn nói gì với bố không?”
An lắc đầu. “Con đã nói rồi. Bố chỉ cần biết con tới.”
Em đặt bàn tay nhỏ lên ngực bố, như thói quen mỗi lần bố mệt. “Bố ngủ đi. Con ở đây.”
Một cơn co giật nhẹ. Người đàn ông hé mắt. Không rõ anh có nhìn thấy gì không, nhưng khóe miệng khẽ cong lên. An nắm chặt tay bố hơn, thì thầm một câu rất khẽ, chỉ đủ cho căn phòng nghe: “Con không giận bố đâu.”
Kim đồng hồ trôi chậm chạp. Bác sĩ ra hiệu. Họ đã làm hết sức.
Khi tiếng máy báo vang lên kéo dài, An không khóc. Em đứng dậy, cúi đầu thật thấp. “Con cảm ơn các cô chú.”
“Bà ngoại con đâu?” y tá hỏi.
“Bà không biết con tới đây,” An đáp. “Con tự đi.”
Cả phòng lặng người. Một bé gái bảy tuổi tự bắt xe buýt, mang theo địa chỉ viết nguệch ngoạc mà bố từng dặn: Nếu có chuyện gì, tìm bố ở bệnh viện thành phố.
Bác sĩ ký vào giấy chứng tử. Ở mục người thân, ông dừng bút rất lâu, rồi viết: Con gái: Nguyễn An.
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Bởi ngay khi An chuẩn bị rời đi, một chi tiết trong ba lô nhỏ của em khiến tất cả phải nhìn lại người đàn ông vô danh kia bằng một ánh mắt khác hẳn…
Chiếc ba lô cũ được đặt lên bàn để kiểm tra theo thủ tục. Bên trong, ngoài hộp cơm nguội và chai nước, có một phong bì mỏng, đã nhàu. An nói nhỏ: “Bố dặn con giữ. Khi nào bố ngủ lâu quá, con đưa cho người lớn.”
Phong bì không niêm phong. Bên trong là vài tờ giấy photocopy cũ: giấy khai sinh của An, giấy xác nhận tạm trú, và một lá đơn viết tay. Nét chữ nguệch ngoạc nhưng ngay ngắn.
“Nếu tôi có mệnh hệ gì, xin hãy cho con gái tôi được mang họ tên đầy đủ của tôi. Tôi là bố cháu. Tôi chưa từng bỏ rơi con.”
Dưới cùng là chữ ký run run: Nguyễn Văn Hùng.
Cô y tá đọc xong, không cầm được nước mắt. Người đàn ông ấy đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy.
Bác sĩ gọi điện cho chính quyền địa phương. Thủ tục được kích hoạt khẩn cấp. Một cán bộ tới xác nhận, đối chiếu. Mọi thứ khớp đến đau lòng. Người “không tên” cuối cùng đã có tên, không phải trên hồ sơ, mà trong mối quan hệ không gì thay thế được: một người bố.
An ngồi chờ ở hành lang. Em đếm gạch trên sàn, như thói quen mỗi khi đợi bố ngoài bến xe. Khi bác sĩ gọi tên em, em ngẩng lên rất nhanh.
“Từ hôm nay, con có đầy đủ giấy tờ,” ông nói. “Bố con… đã lo cho con rồi.”
An gật đầu. “Con biết.”
Đám tang diễn ra giản dị. Đồng nghiệp chạy xe đêm tới tiễn. Họ kể về một người đàn ông ít nói, luôn nhận chuyến muộn, luôn từ chối rượu. “Anh bảo phải về sớm cho con.”
Bà ngoại An ôm em, khóc nức nở. “Sao con không nói với bà?”
An khẽ đáp: “Con sợ bà lo.”
Vài tháng sau, trong một buổi sáng nắng, An cầm trên tay giấy tờ mới. Họ tên em được ghi đầy đủ, rõ ràng. Em chạm tay vào dòng chữ, mỉm cười rất nhẹ.
Bố em không còn nữa. Nhưng cái tên của bố, tư cách làm bố, và lời hứa với con – cuối cùng cũng được gọi đúng, được thừa nhận, giữa đời thực này.
Và trong bệnh viện thành phố, người ta vẫn nhắc về giường số 12 như một câu chuyện không ai quên: có những người sống cả đời trong im lặng, chỉ đến phút cuối mới được gọi đúng tên – bởi chính đứa con của mình.



