Chồng ép vợ bệnh nặng kí đơn ly hôn ngay trước mặt nhân tình. Mẹ chồng b/ất ng/ờ xuất hiện làm chuyện k/inh h/oàng…

Lan tỉnh dậy trong mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Trần nhà trắng toát của bệnh viện khiến cô choáng váng, cánh tay gầy guộc cắm kim truyền dịch lạnh buốt. Bác sĩ vừa rời đi chưa lâu, nói rằng căn bệnh ung thư vú giai đoạn muộn của cô cần tiếp tục hóa trị, tinh thần phải thật ổn định.

Cửa phòng bật mở.

Minh – chồng cô – bước vào. Nhưng phía sau anh ta không phải người thân hay y tá, mà là một người phụ nữ trẻ ăn mặc sang trọng, tóc uốn nhẹ, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng. Lan nhận ra ngay. Đó là Hà – thư ký riêng của Minh, người mà cô từng nghi ngờ nhưng chưa bao giờ dám đối diện.

Minh đặt mạnh một xấp giấy lên bàn cạnh giường bệnh.

Ký đi. Ly hôn.

Lan chết lặng. Cô run rẩy ngồi dậy, giọng yếu ớt:
“Anh nói gì vậy Minh? Em đang bệnh…”

Minh khoanh tay, ánh mắt lạnh tanh:
“Chính vì cô bệnh nên tôi mới nói thẳng. Tôi không còn đủ kiên nhẫn chăm một người sắp chết. Tôi cần tự do.”

Hà đứng bên cạnh, môi khẽ cong lên cười. Cô ta đặt tay lên vai Minh như một lời khẳng định chủ quyền.

“Chị nên nghĩ cho anh Minh. Anh ấy còn trẻ, còn tương lai. Chị giữ anh ấy lại chỉ làm khổ nhau thôi.”

Lan cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Mười hai năm hôn nhân, ba lần sảy thai, bao năm cô ở nhà chăm sóc mẹ chồng, lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho Minh… đổi lại chỉ là một tờ đơn ly hôn ngay trên giường bệnh.

“Anh có lương tâm không?” – Lan nghẹn ngào – “Ngày em phát hiện bệnh, anh đã hứa…”

“Đủ rồi!” – Minh gắt – “Tôi không muốn diễn kịch nữa. Cô ký đi, tôi sẽ để lại căn nhà. Coi như có tình có nghĩa.”

Hà cúi người sát Lan, giọng thì thầm nhưng đủ độc địa:
“Không ký cũng vô ích. Anh ấy sẽ cưới tôi. Còn chị… sống được bao lâu nữa?”

Lan bật khóc. Tay cô run đến mức không cầm nổi cây bút.

Đúng lúc đó…

Cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra lần nữa.

Một giọng phụ nữ già nhưng đầy uy lực vang lên:
Mấy người đang làm cái trò ghê tởm gì vậy?

Minh quay phắt lại, mặt tái mét.

Mẹ chồng của Lan – bà Hương – đang đứng đó.

Và ánh mắt bà lúc này… khiến cả căn phòng lạnh đi.

Bà Hương bước chậm rãi vào phòng, từng bước nặng nề nhưng vững chắc. Trên tay bà là túi hồ sơ dày cộp, gương mặt già nua nhưng ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ.

“Minh. Con ra đây.” – bà nói, giọng trầm nhưng không cho phép cãi.

Minh nuốt nước bọt, liếc Hà rồi miễn cưỡng bước theo mẹ ra ngoài hành lang. Nhưng bà Hương không cho anh cơ hội né tránh. Bà quay lại, nhìn thẳng vào Hà.

“Cô cũng đi ra. Tôi có chuyện muốn nói với cả hai người.”

Lan nằm trên giường, tim đập loạn xạ. Cô không hiểu vì sao mẹ chồng lại xuất hiện, càng không hiểu vì sao bà mang theo hồ sơ.

Ngoài hành lang, bà Hương đặt mạnh túi hồ sơ xuống ghế.

“Minh, con có biết suốt thời gian Lan nằm viện, ai là người trả viện phí không?

Minh cau mày:
“Chẳng phải… con đã chuyển tiền sao?”

Bà Hương cười nhạt:
“Con chuyển được đúng hai lần. Sau đó là sổ tiết kiệm của Lan, và tiền tôi bán mảnh đất dưỡng già của mình.”

Hà sững người.

Bà Hương tiếp tục, giọng dứt khoát:
“Con nghĩ tôi mù sao? Từ ngày con qua lại với cô ta, tôi biết hết. Tôi im lặng không phải vì bênh con, mà vì tôi chờ một giới hạn cuối cùng.”

Bà quay sang Hà:
“Cô biết căn nhà mà Minh hứa để lại cho Lan không? Đứng tên ai?”

Hà ấp úng:
“Dạ… đứng tên bác trai…”

“Không.” – bà Hương lắc đầu – “Đứng tên Lan, từ bảy năm trước. Do tôi yêu cầu.”

Minh hoảng hốt:
“Mẹ nói gì?”

Bà Hương rút từ túi hồ sơ ra một xấp giấy khác, ném xuống trước mặt Minh.

“Đây là di chúc của bố con. Toàn bộ cổ phần công ty gia đình để lại cho Lan quản lý, trong trường hợp con ngoại tình hoặc ly hôn khi cô ấy bệnh nặng.”

Minh chết đứng. Hà tái mặt, lùi lại một bước.

“Không thể nào…” – Minh lắp bắp – “Sao mẹ lại…”

Bà Hương nhìn thẳng vào con trai mình, giọng nghẹn nhưng đầy đau đớn:
“Vì mẹ biết con yếu đuối và tham lam. Lan là người duy nhất chịu được con, hy sinh cho con. Mẹ không cho phép ai giẫm đạp lên nó.”

Đúng lúc đó, Lan được y tá đẩy xe ra ngoài vì nghe thấy ồn ào. Cô nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt lăn dài.

Bà Hương bước tới nắm tay Lan:
“Con yên tâm. Nếu nó dám ép con ký, mẹ sẽ đưa mọi chuyện ra tòa. Người mất tất cả sẽ không phải là con.”

Hà run rẩy:
“Bác… bác không thể làm vậy…”

Bà Hương lạnh lùng:
“Cô chỉ là người thứ ba. Đừng mong bước chân vào gia đình này.”

Minh sụp xuống ghế. Lần đầu tiên anh ta hiểu rằng, người tưởng yếu nhất lại là người nắm tất cả trong tay.

Nhưng bi kịch… chưa dừng lại ở đó.

Vụ ly hôn nhanh chóng được đưa ra tòa. Tin Minh ngoại tình khi vợ đang điều trị ung thư lan ra trong giới kinh doanh. Đối tác bắt đầu rút vốn, nhân viên xì xào, cổ phiếu công ty lao dốc không phanh.

Lan, dù cơ thể yếu ớt, vẫn được bà Hương đưa đi gặp luật sư. Cô không còn là người phụ nữ cam chịu như trước. Ánh mắt cô tuy mệt mỏi nhưng đã có sự tỉnh táo và kiên định.

Phiên tòa diễn ra sau hai tháng.

Minh bước vào với bộ vest cũ, gương mặt hốc hác. Hà không còn xuất hiện bên cạnh anh ta. Người ta nói cô đã nghỉ việc, vội vã sang nước ngoài khi biết Minh không còn gì để cho cô bám víu.

Tòa tuyên bố:
– Lan được toàn quyền sở hữu căn nhà.
– Quyền quản lý cổ phần công ty tạm thời giao cho Lan và bà Hương.
– Minh phải bồi thường tổn thất tinh thần vì hành vi ngoại tình trong thời gian vợ điều trị bệnh hiểm nghèo.

Minh cúi đầu, không nói được lời nào.

Sau phiên tòa, Minh tìm gặp Lan ở bệnh viện. Anh ta quỳ xuống.

“Lan… anh sai rồi. Anh xin em. Cho anh một cơ hội.”

Lan nhìn người đàn ông từng là cả thế giới của mình, giọng bình thản:
“Anh xin lỗi vì mất tiền, hay vì mất em?”

Minh im lặng.

Lan khẽ cười, nước mắt rơi:
“Anh không đáng để em đánh đổi phần đời còn lại.”

Vài tháng sau, Lan tiếp tục điều trị. Bệnh tình chưa khỏi hẳn, nhưng tinh thần cô đã khác. Bà Hương dọn về sống cùng Lan, chăm sóc cô từng bữa ăn, giấc ngủ – như một cách chuộc lỗi cho việc đã sinh ra một người con phản bội.

Minh mất chức, mất công ty, sống lay lắt bằng những công việc nhỏ lẻ. Những đêm một mình, anh ta mới thấm thía rằng thứ quý giá nhất đã tự tay đánh mất.

Còn Lan, dù con đường phía trước còn nhiều đau đớn, nhưng cô biết mình không còn cô độc. Và quan trọng hơn cả…

Cô đã học được cách tự cứu lấy chính mình, ngay cả khi tưởng như đã ở tận cùng tuyệt vọng.