Chàng trai bán gà ven đường có y thuật cao siêu gặp nữ giám đốc liền nói cô chỉ còn sống được 3 ngày và cái kết ….

Quốc lộ 1A, đoạn qua huyện Diễn Châu, Nghệ An, vẫn đông đúc như mọi ngày. Xe container gầm rú qua lại, cuốn bụi đỏ mịt mù. Ở khúc cua dưới chân đèo, nơi những người bán rong thường tụ tập, có một chàng trai trẻ ngồi giữa trời nắng, bên cạnh chiếc xe đạp cà tàng và cái lồng gà ọp ẹp. Anh tên là Nam — dân trong vùng gọi anh là “thằng Nam bán gà”.

Nam không rõ gốc gác. Mười năm trước, người ta thấy anh lếch thếch đi lạc vào chợ huyện, mặt mũi lem luốc, nói năng ngờ nghệch như trẻ chậm phát triển. Một cụ già mù bán thuốc lá gần chợ bảo anh là “người trời rơi xuống”, vì tay chân Nam bẩn thỉu nhưng ánh mắt thì khác người — trong veo và điềm tĩnh như của bậc thiền sư.

Nam lớn lên trong sự dòm ngó và thương hại của người làng. Không ai biết anh học hành thế nào, không có người thân nào đến nhận. Nhưng lạ lùng thay, gà của Nam nuôi lúc nào cũng sạch bệnh, thịt thơm, người ăn thấy khỏe ra chứ không mệt. Có người còn bảo được gà của Nam “trúng số sức khỏe” — hết đau khớp, nhẹ đầu, đỡ mệt tim. Nam chỉ cười nhạt, không bao giờ nhận mình là thầy thuốc.

Rồi một ngày định mệnh, chiếc Mercedes đen bóng dừng lại ngay chỗ Nam ngồi. Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, sắc sảo, ánh mắt lạnh như dao. Cô mặc áo sơ mi trắng, váy bút chì, mái tóc được kẹp gọn, mang mùi hương Chanel sang trọng.

Cô là Thảo, giám đốc điều hành một công ty công nghệ lớn ở TP.HCM, đang trên đường đi Đà Nẵng họp đối tác. Xe dừng đột ngột vì tài xế muốn mua gà quê về biếu bố mẹ.

Thảo nhíu mày, nhìn Nam một lúc lâu.
Nam ngước nhìn cô, ánh mắt sâu và trầm lặng. Rồi đột nhiên, anh lên tiếng:

“Chị… sắp chết rồi.”

Không phải một lời mời chào mua gà. Không phải một trò đùa. Giọng Nam chậm rãi, chắc nịch, vang lên giữa tiếng xe tải như nhát dao lạnh xuyên qua không khí.

Cả nhóm người bên đường chết lặng. Tài xế cười gượng:
— Chú nói chi kỳ vậy? Cô Thảo nhà tôi khỏe lắm, sáng còn chạy bộ 5km kìa.

Nam vẫn nhìn Thảo:
— Ba ngày nữa, máu chảy ngược lên não. Chị sẽ không kịp gọi xe cấp cứu đâu.

Thảo sững người. Không hiểu sao, lời nói ấy khiến cô rợn sống lưng. Cô vốn không tin mấy chuyện dị đoan, càng không tin mấy “thầy lang vỉa hè”. Nhưng ánh mắt chàng trai ấy khiến cô hoang mang. Nó không có vẻ đùa cợt. Nó giống ánh mắt của người đã nhìn thấy trước cái chết.

Thảo lên xe, nhưng tim đập nhanh hơn thường lệ. Suốt đoạn đường còn lại, cô thấy lòng bất an lạ thường. Khi đến khách sạn, cô gọi cho bác sĩ riêng ở Sài Gòn, yêu cầu xét nghiệm tổng quát càng sớm càng tốt.

Nhưng khi gọi, cô mới nhớ… đã gần hai năm rồi cô không khám sức khỏe định kỳ. Áp lực công việc, deadline, các dự án liên tiếp khiến cô bỏ bê bản thân. Dạo gần đây, cô thường bị đau đầu dữ dội, có lúc tối sầm mặt, nhưng đều bỏ qua với lý do “mệt tạm thời”.

Đêm đó, Thảo trằn trọc không ngủ được. Lời nói của chàng trai lặp đi lặp lại trong đầu. “Ba ngày nữa… máu chảy ngược lên não… không kịp gọi xe cấp cứu…”

Sáng hôm sau, Thảo đột ngột hủy họp. Cô yêu cầu tài xế đưa quay lại Nghệ An.

Trưa hôm đó, chiếc Mercedes dừng lại đúng chỗ cũ. Nhưng Nam đã không còn ở đó.

Cô hỏi người bán nước bên đường.

— “Cái cậu bán gà hả? Sáng nay dọn đi sớm lắm. Cứ nói là ‘đủ duyên rồi’. Lạ chưa từng thấy. Không lấy tiền, còn thả mấy con gà về rừng nữa.”

Thảo như bị ai đó giáng vào đầu. Cô cảm giác có điều gì rất lớn đang chờ đợi phía trước. Rất chậm, nhưng chắc chắn.

Thảo không quay về Đà Nẵng nữa. Cô thuê phòng nghỉ tạm tại một nhà nghỉ nhỏ gần chợ huyện Diễn Châu, lòng rối bời. Cô — người phụ nữ từng điều hành cả một tập đoàn, ra quyết định đầu tư hàng chục tỷ đồng mỗi ngày — giờ đây lại rơi vào trạng thái bất an chỉ vì một câu nói của một chàng trai bán gà ven đường.

Ngày thứ hai trôi qua trong lo lắng. Đêm đó, Thảo nằm mơ. Trong giấc mơ, cô thấy mình nằm trong một căn phòng trắng toát, xung quanh là bác sĩ, máy móc, tiếng bíp bíp dồn dập. Cô cố kêu cứu, nhưng không ai nghe thấy. Một dòng máu đen chảy ngược lên đầu cô. Cô choàng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Sáng ngày thứ ba — đúng như lời chàng trai nói — cô quyết định phải tìm ra Nam.

Thảo dò hỏi khắp nơi, từ người bán hàng ở chợ đến mấy ông già đánh cờ trong công viên huyện. Sau một ngày ròng, cuối cùng cô gặp một cụ bà bán cháo lòng ở ven sông Lam, người từng cho Nam ngủ nhờ nhiều năm trước.

Bà nói:
— “Thằng đó không phải người thường đâu cô ơi. Nó biết bắt mạch mà không cần sờ tay. Cứ nhìn một cái là biết người ta bệnh gì. Có lần nó chỉ tay vô một bà cụ, nói ‘bốn ngày nữa bà té cầu thang gãy chân’. Ai dè y như vậy thiệt.”

Thảo hỏi thêm, bà chỉ tay về hướng đồi sim phía xa:
— “Tôi nghe nói nó hay lên chùa cũ trên đỉnh đồi. Trên đó có cái am nhỏ, chắc cô lên thử tìm coi.”

Không chần chừ, Thảo thuê xe ôm chở lên tận nơi. Đường đi ngoằn ngoèo, đá lởm chởm, cây rừng um tùm. Cuối cùng, cô cũng đến được một ngôi am nhỏ lợp lá cọ, đơn sơ nhưng sạch sẽ. Trước sân là cây bồ đề to rợp bóng.

Nam đang ngồi đó. Không còn lồng gà, không còn nón lá. Chàng trai mặc bộ đồ nâu sồng đơn giản, tay cầm một chén trà nóng, đôi mắt nhắm hờ như đang nhập định.

Thảo đứng lặng hồi lâu. Khi Nam mở mắt, cô hỏi ngay:

— “Tại sao anh biết tôi sắp chết? Anh là ai? Bác sĩ à? Hay thầy thuốc?”

Nam nhìn cô. Giọng anh như gió thoảng:
— “Tôi không phải thầy thuốc. Tôi chỉ là người từng chết rồi, rồi sống lại.”

Thảo cau mày. Nam kể, giọng nhẹ như kể chuyện người khác.

Năm mười hai tuổi, Nam từng sống trong một làng nhỏ ở Quỳ Hợp. Gia đình nghèo, cha nghiện rượu, mẹ mất sớm. Một hôm bị cha đánh, Nam bỏ nhà chạy vào rừng. Ba ngày sau người ta tìm thấy cậu dưới một khe đá — tim ngừng đập, thân lạnh như xác chết.

Người ta chuẩn bị làm đám tang thì cậu thình lình sống lại. Nhưng từ đó, Nam không còn như trước. Cậu không nói năng gì suốt hai tháng, rồi đột ngột hỏi bà nội:
— “Nội, sao người ta cứ uống thuốc sai? Cái bụng đau không phải tại dạ dày đâu.”

Từ đó, Nam bắt đầu “nhìn thấy” bệnh của người khác. Không qua học hành, không qua sách vở. Nhưng mỗi lần đoán, đều đúng không sai một ly.

Một vị sư già tên Thiền Tâm, từng tu ở Yên Tử, nghe chuyện bèn đưa Nam về chùa dạy thiền, khí công và dưỡng sinh Đông y. Sư bảo:
— “Chú mày được ‘trả lại một lần sống’, nhưng không phải để sống bình thường. Mỗi mạng người đi qua đời chú là một mối duyên – nghiệp cần được hóa giải.”

Nhưng sau khi sư mất, Nam rời chùa, lang bạt khắp nơi. Không muốn bị coi như “thầy lang thần thánh”, anh chỉ bán gà — thứ nuôi dưỡng từ khí âm dương, như lời sư phụ truyền dạy.

Nam ngước nhìn Thảo, đôi mắt sâu hút như nhìn xuyên thấu:
— “Tôi không cứu chị được. Nhưng tôi có thể cho chị cơ hội chọn.”

— “Chọn gì?”

— “Một trong hai: Hoặc tiếp tục cuộc sống hiện tại, đầy tiền bạc nhưng sắp kết thúc. Hoặc bỏ lại tất cả, sống lại từ đầu, nhưng không còn danh vọng.”

Thảo cười nhạt:
— “Anh nghĩ tôi sẽ từ bỏ tất cả sao? Tôi có công ty, tài sản, nhà cửa, mấy trăm nhân viên chờ lương…”

Nam nhìn trời, ánh mắt xa xăm:
— “Thì cứ thử xem.”

Tối hôm đó, trên đường về, Thảo lên cơn đau đầu dữ dội. Mắt mờ, tim đập loạn. Cô ngã gục trong khách sạn. May mắn thay, nhân viên phát hiện kịp thời. Cô được đưa đi bệnh viện tỉnh, rồi chuyển vào Huế. Chuẩn đoán cuối cùng: phình mạch não, suýt vỡ. Nếu chậm 2 tiếng nữa, cô sẽ không qua khỏi.

Cô tỉnh lại sau ca mổ dài sáu tiếng. Không hiểu vì sao, cô không thấy sợ nữa. Chỉ thấy yên. Trong giấc mơ mê man sau mổ, cô thấy mình ngồi bên lồng gà cũ, bên Nam. Anh cười nhẹ:

“Chị đã chọn rồi, chỉ là chị chưa nhận ra thôi.”

Ba tháng sau, một phụ nữ tên Minh Thảo xuất hiện ở làng ven sông Lam, mở một quán ăn nhỏ chuyên gà ta nướng lá chanh. Gà trong quán luôn được mua từ các hộ dân nuôi sạch, không hóa chất. Mỗi bữa ăn tặng kèm một câu chuyện – về sức khỏe, về lòng trắc ẩn, về những thứ không thể mua bằng tiền.

Không ai nhớ rõ cô ấy đến từ đâu. Chỉ biết, có lần người ta thấy cô ngồi một mình trên đỉnh đồi sim, nhìn ra xa. Gió thổi tóc cô bay nhẹ. Cô cười, mắt sáng rực — như người vừa được sinh ra lần nữa.