Tôi đứng lặng trước cánh cổng sắt đã hoen gỉ nhà anh – người từng là cả thanh xuân của tôi. Trong tay tôi là đứa bé mới hơn một tuổi, ngủ ngon lành trên vai mẹ. Đứa bé mà tôi từng khao khát có được khi còn là vợ anh. Hôm nay tôi đến đây không phải để cầu xin, không phải để nối lại. Tôi đến để chứng minh: tôi không hề vô sinh.
Tôi không ngờ, sau bao năm im lặng, câu đầu tiên mẹ anh nói ra lại khiến tôi chết lặng…
Tôi và Hùng yêu nhau gần ba năm trước khi kết hôn. Chúng tôi gặp nhau khi cùng làm tại một công ty thiết kế nhỏ ở Hà Nội. Hùng là trưởng nhóm, tôi là nhân viên mới, nhưng anh luôn dịu dàng, ân cần với tôi từ những ngày đầu. Tình yêu đến nhẹ nhàng, chân thành. Chúng tôi làm đám cưới vào một ngày thu mát mẻ, khi tôi vừa tròn 25.
Tôi nghĩ hôn nhân là trái ngọt của tình yêu. Nhưng ngay khi bước chân về làm dâu nhà Hùng, tôi mới hiểu rằng làm vợ và làm con dâu là hai vai trò không hề giống nhau.
Mẹ chồng tôi – bà Hoa – là người phụ nữ truyền thống, khắt khe, sống nặng tư tưởng “con dâu là người ngoài”. Những ngày đầu về nhà chồng, tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận, dậy sớm, nấu ăn, dọn dẹp, không để bà phàn nàn điều gì. Hùng thường đi làm sớm, về muộn, mọi việc trong nhà chỉ có tôi và bà. Càng sống lâu, tôi càng cảm nhận rõ sự lạnh nhạt, nghi ngờ trong ánh mắt của bà Hoa.
Khoảng một năm sau cưới, tôi chưa có thai. Chúng tôi đi khám. Kết quả: cả hai đều bình thường. Bác sĩ nói nên kiên nhẫn, giữ tinh thần thoải mái. Nhưng tôi không được phép kiên nhẫn.
Bà Hoa bắt đầu buông lời bóng gió:
“Ngày xưa tôi cưới vợ cho bố nó, chưa đầy ba tháng là có tin vui. Giờ thì…”.
Tôi chỉ biết im lặng. Tôi cố ăn uống điều độ, uống thuốc theo lời bác sĩ, giữ tâm trạng vui vẻ. Nhưng mỗi tháng, khi ngày ấy đến, tôi lại rơi nước mắt một mình trong nhà tắm.
Có lần, bà Hoa mang về một gói thuốc bắc, nói là của bà thầy mát tay ở quê. Tôi uống trong ba tháng liền, người nổi mẩn, mất ngủ, nhưng vẫn chẳng có gì. Rồi bà dẫn tôi đi coi bói. Bà thầy bấm đốt ngón tay rồi bảo:
“Cô này cung mệnh bạc, khó đẻ. Nếu có cũng khó nuôi.”
Từ hôm đó, bà Hoa coi tôi như cái bóng. Cơm không mời, việc không sai, câu chuyện trong nhà cũng không cho tôi tham dự. Hùng thấy nhưng lảng tránh. Anh nói: “Em đừng chấp mẹ, bà già rồi.” Nhưng chính anh cũng bắt đầu thưa dần những cái ôm, những lời yêu, thay vào đó là những cái thở dài, những đêm anh ngủ quay lưng về phía tôi.
Một ngày, tôi về nhà sớm, thấy Hùng đang nói chuyện điện thoại trong phòng:
“Ừ, anh biết rồi… nhưng giờ ly hôn đâu có dễ…”
Tôi đứng sau cánh cửa, tim vỡ ra từng mảnh.
Một tháng sau, tôi chính thức ký đơn ly hôn.
Không con cái, không tài sản tranh chấp, mọi thứ kết thúc nhanh đến lạnh lùng. Tôi dọn ra khỏi ngôi nhà đó trong một chiều mưa, không mang theo gì ngoài ít quần áo và một trái tim rỗng hoác.
Tôi không về nhà mẹ. Tôi thuê trọ, sống lặng lẽ, làm việc cật lực để quên đi. Mỗi tháng, tôi vẫn đến bệnh viện phụ sản một lần – chỉ để kiểm tra lại, và tự trấn an mình: “Mình không phải là người phụ nữ vô dụng.”
Thời gian sau, tôi chuyển công ty, và gặp Minh – người đàn ông đã thay đổi cuộc đời tôi. Anh không hỏi về quá khứ, chỉ quan tâm tôi ở hiện tại. Minh từng đổ vỡ như tôi, nên càng thấu hiểu. Khi tôi mang thai, anh ôm chặt tôi vào lòng, nghẹn ngào:
“Cảm ơn em… Cảm ơn vì đã cho anh được làm cha thêm một lần nữa.”
Tôi sinh bé Gạo trong nước mắt hạnh phúc. Thằng bé là thiên thần của tôi – là minh chứng sống động rằng tôi không hề vô sinh. Tôi từng nghĩ sẽ không quay lại nhìn về quá khứ, nhưng một lần tình cờ, tôi gặp lại bà Hoa ở siêu thị.
Bà vẫn như xưa, mái tóc bạc thêm nhiều, ánh mắt lạnh lùng hơn cả năm xưa. Bà nhìn tôi bế Gạo, ngỡ ngàng, rồi quay mặt đi.
Tôi không nói gì.
Nhưng đêm đó, tôi trằn trọc mãi. Không phải vì giận, cũng không vì muốn khoe khoang. Mà vì tôi muốn bà hiểu: Tôi không sai. Tôi chỉ là người bị đối xử bất công.
Vài ngày sau, tôi quyết định đến nhà bà – nhà cũ, nơi tôi từng gọi là “mẹ chồng”, từng gọi là “tổ ấm”.
Tôi mặc chiếc váy giản dị, bế Gạo trong tay. Tôi không biết bà sẽ nói gì. Tôi không mong sự tha thứ.
Nhưng tôi không ngờ, câu nói đầu tiên bà thốt ra, lại khiến tôi đứng chết trân ngay giữa sân…
Tôi đứng trước ngưỡng cửa ngôi nhà ấy – nơi từng chứng kiến bao nước mắt tôi rơi, từng đêm tôi quỳ lạy trời đất chỉ mong một đứa con. Mọi thứ quen thuộc đến lạ lùng: chiếc chậu lan bà Hoa trồng vẫn treo ở ban công, giàn mướp leo trước hiên nhà vẫn xanh um. Chỉ có tôi là đã khác.
Tôi gõ cửa.
Bà Hoa mở. Mắt bà lướt qua đứa trẻ đang say giấc trong tay tôi. Ánh mắt không ngạc nhiên, không vui mừng, cũng chẳng hằn học như tôi tưởng tượng. Mà chỉ là… trống rỗng.
Bà đứng im vài giây, rồi lặng lẽ tránh sang một bên:
– Vào đi.
Tôi bước vào, ngồi xuống ghế gỗ giữa phòng khách. Không có Hùng, chỉ có bà. Tôi bế Gạo lên lòng, vén khăn, để lộ khuôn mặt bụ bẫm, trắng trẻo của thằng bé.
– Đây là con tôi, thưa bác.
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.
Bà vẫn im lặng. Tôi tiếp lời:
– Con không vô sinh. Con từng đi khám nhiều lần, kết quả đều bình thường. Bây giờ, bác cũng thấy rồi đấy.
Bà cười nhạt, một nụ cười khiến tôi chợt lạnh sống lưng:
– Ừ. Tôi biết.
Tôi ngỡ ngàng.
– Biết? Bác nói sao ạ?
Bà nhìn ra cửa sổ, giọng chậm rãi nhưng sắc như dao:
– Tôi biết… là cô không vô sinh. Từ lâu rồi.
Câu nói đó như tiếng sét giữa trưa hè. Tôi lặng đi.
– Ý bác là… sao lại… nếu bác biết, tại sao… bác vẫn để con ra đi như một người có lỗi? Bác khiến con sống bao năm dằn vặt, tủi nhục…
Bà không nhìn tôi. Chỉ lẩm bẩm như nói với chính mình:
– Vì tôi không muốn cô làm dâu nhà này nữa. Cô quá độc lập, quá thẳng thắn. Cô không chịu nhún nhường, không khép nép như những gì tôi nghĩ một người con dâu nên có. Cô làm thằng Hùng nghe lời cô nhiều hơn tôi.
Tôi chết lặng.
– Tôi… không thể tin được…
Bà tiếp lời, đều đều:
– Nên tôi dằn vặt cô chuyện con cái. Tôi biết nó sẽ khiến cô tổn thương, sẽ khiến nó chia rẽ hai người. Và đúng là… tôi đã thành công.
Tôi nghe mà tay chân run lên từng đợt.
Tôi không hề khóc. Nhưng tim tôi như bị ai đó bóp chặt. Không phải vì tức giận, mà vì quá ngỡ ngàng. Bao nhiêu năm tôi tự trách bản thân, tự hành hạ tâm hồn mình vì nghĩ mình không thể làm mẹ – thì ra, tất cả chỉ vì một sự ích kỷ lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Tôi hỏi:
– Còn Hùng? Anh ấy có biết không?
Bà im lặng. Một lúc lâu sau mới buông một câu:
– Nó biết. Nhưng nó yếu đuối. Nó không dám đứng về phía cô. Nó chọn cách im lặng.
Tôi bật cười – một nụ cười đau đớn:
– Vậy là cả hai người… đều đồng lõa.
Bà nhìn đứa bé trong tay tôi. Ánh mắt thoáng chùng xuống:
– Thằng bé… giống cô.
– Nó giống Minh – bố nó – nhiều hơn. Nhưng nó sẽ lớn lên trong một gia đình biết yêu thương, chứ không bị xét nét, bị điều khiển bởi những thành kiến cũ kỹ.
Tôi đứng dậy, xiết chặt bé Gạo trong tay:
– Hôm nay, con đến không phải để dằn mặt ai. Chỉ là muốn một lần cho bác thấy: con không có lỗi. Và con xứng đáng được làm mẹ. Không ai có quyền tước đi điều đó của con.
Tôi quay bước. Nhưng khi đi được vài bước, bà Hoa gọi giật:
– Lan!
Tôi quay lại. Bà nói, khàn khàn:
– Tôi không mong cô tha thứ. Nhưng cảm ơn vì đã quay lại. Dù sao thì… cũng tốt khi biết mình đã sai.
Tôi im lặng. Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi nhìn bà không còn giận dữ, không oán trách. Chỉ là sự buông bỏ.
Vài tháng sau…
Tôi và Minh chuyển về Đà Lạt sống. Mở một tiệm cà phê nhỏ ven đồi, mỗi ngày đều ngập tiếng cười của bé Gạo. Hạnh phúc giờ đây đến nhẹ nhàng như sương sớm. Tôi không còn đau đáu về quá khứ. Tôi học cách tha thứ – không phải vì người khác xứng đáng, mà vì tôi xứng đáng được bình yên.
Một buổi chiều, khi trời lất phất mưa, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Con trai bác dạo này trầm lặng lắm. Nó bảo, nếu có kiếp sau, nó muốn được gặp lại con… nhưng là để làm lại từ đầu.”
Tôi đọc xong, chỉ mỉm cười.
Có những thứ, khi mất đi rồi, không thể nào tìm lại được. Và cũng có những vết thương, chỉ thời gian và tình yêu đủ lớn mới có thể chữa lành.
Tôi ôm Gạo vào lòng, thì thầm:
– Mẹ từng đau. Nhưng nhờ con, mẹ đã được sống lại.