“Có những lần đi tiếp khách đến tận nửa đêm, tôi trở về nhà với chiếc bụng đói và căn bếp nguội lạnh. Chỉ khi ấy, tôi mới hiểu cảm giác của người phụ nữ từng ngồi một mình chờ tôi suốt bao năm qua.”
Nguyễn Thành – một người đàn ông ở tuổi 36, vừa lên chức trưởng phòng kinh doanh tại một tập đoàn lớn ở Hà Nội. Thành có mọi thứ mà nhiều người mơ ước: sự nghiệp, nhà xe, địa vị và thu nhập đáng nể. Nhưng điều anh không giữ được chính là người phụ nữ từng đồng hành bên anh suốt những năm tháng khó khăn – vợ anh, Hồng Nhung.
Ba năm trước, khi Thành được đề bạt lên vị trí trưởng phòng, guồng quay công việc đột ngột thay đổi. Những buổi họp triền miên, những cuộc tiếp khách bất tận khiến anh gần như không còn hiện diện trong cuộc sống hôn nhân. Có tháng, anh chỉ ăn cơm với vợ được vài bữa. Nhung, dù không một lời than vãn, nhưng ánh mắt cô mỗi lần tiễn chồng ra khỏi cửa đều chứa đầy nỗi buồn.
“Em không chịu nổi cảnh ăn cơm một mình mãi thế này, Thành ạ,” cô nói vào một tối muộn khi anh về nhà trong men rượu. “Chúng ta sống cùng nhau mà em lại thấy như đang sống một mình.”
Thành khi ấy tưởng đó chỉ là một phút giận dỗi. Nhưng không. Một tuần sau, Nhung nộp đơn ly hôn. Không nước mắt. Không trách móc. Chỉ là một sự buông bỏ mệt mỏi đã tích tụ từ lâu.
Anh ký. Đơn giản vì nghĩ cô sẽ quay lại. Vì anh tin rằng cô vẫn còn yêu anh. Nhưng Thành đã lầm.
Sau ly hôn, anh sống một mình trong căn chung cư rộng thênh thang. Không có tiếng người, không còn mùi cơm canh quen thuộc. Dù có không ít người phụ nữ tiếp cận – từ đồng nghiệp trẻ trung đến khách hàng xinh đẹp – nhưng anh không mở lòng. Thành thừa thông minh để hiểu, cái họ nhìn thấy không phải con người anh, mà là chiếc xe anh đi, chiếc đồng hồ anh đeo, và cái chức trưởng phòng anh sở hữu.
Thấm thoắt ba năm trôi qua. Thành sống như một cỗ máy – ban ngày bận rộn, ban đêm lặng lẽ. Anh không còn hỏi han về Nhung, cũng không ai nhắc đến cô. Cứ ngỡ mọi thứ đã nằm lại sau lưng.
Cho đến một đêm đầu đông, khi lái xe qua phố Nguyễn Chí Thanh sau một buổi tiệc công ty, Thành tình cờ thấy một bóng người phụ nữ đang ngồi bên vỉa hè, dưới chiếc đèn đường mờ nhạt. Bên cạnh là chiếc xe hàng rong bán bánh tráng trộn và nước mía. Dáng người gầy guộc, tóc búi cao, khuôn mặt gầy hốc hác đến xót xa.
Thành định lướt qua. Nhưng rồi anh bỗng khựng lại. Trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Đó là Nhung.
Anh không thể nhầm. Dù gầy gò, tiều tụy đến mấy, anh vẫn nhận ra ánh mắt ấy – ánh mắt từng nhìn anh với tất cả yêu thương.
Chiếc xe anh dừng bên kia đường. Anh ngồi lặng trong xe, nhìn cô mải miết bán hàng cho đám sinh viên vừa tan học. Một thoáng, cô cười – nụ cười gượng gạo không giấu nổi mệt mỏi.
Thành không xuống xe. Anh thấy tim mình nhói lên, lồng ngực nặng trĩu.
Về đến nhà, anh không thể ngủ. Cả đêm trằn trọc, những ký ức về Nhung hiện về như thước phim quay chậm. Anh nhớ lần cô nấu món canh chua cá lóc anh thích. Nhớ khi cô xếp áo sơ mi cho anh trước mỗi buổi họp lớn. Nhớ cả ánh mắt buồn khi tiễn anh ra cửa mà không một lời oán trách.
Sáng hôm sau, Thành gọi điện cho Minh – bạn chung của cả hai.
“Minh à, mày còn liên lạc với Nhung không?”
Bên kia đầu dây im lặng một lát rồi mới trả lời: “Có. Nhưng không nhiều. Dạo này cô ấy vất vả lắm…”
“Vì sao cô ấy phải bán hàng rong? Nhung ngày xưa đâu có như vậy.”
Minh thở dài. “Cô ấy tái hôn rồi. Chồng cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Bệnh viện ngốn hết tiền. Cô ấy phải nghỉ việc để chăm anh ta. Giờ sống dựa vào mấy đồng lời từ xe hàng.”
Tim Thành như thắt lại. Anh cảm thấy nghẹn ở cổ. Anh từng trách cô bỏ anh. Nhưng giờ đây, người phụ nữ ấy – dù không còn là vợ anh – vẫn sống đúng như cách cô từng sống: lặng lẽ, nhẫn nại, hy sinh.
Buổi chiều hôm đó, anh chuyển khoản cho cô 300 triệu. Không để lại tên. Chỉ ghi dòng tin nhắn ngắn ngủi: “Hi vọng cuộc sống của em sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Từ một người từng thương em.”
Hồng Nhung nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. Mắt cô nhòe đi khi đọc dòng tin nhắn vừa nhận được kèm số tiền chuyển khoản 300 triệu đồng:
“Hi vọng cuộc sống của em sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Từ một người từng thương em.”
Tay cô run run, không tin nổi vào mắt mình. Mấy tháng nay, xoay xở từng đồng để lo viện phí cho chồng, cô đã quen với những bữa cơm nguội và nước mắt âm thầm sau mỗi ca chăm sóc. Chiếc điện thoại cũ của cô rung liên tục vì thông báo ngân hàng. Cô nhìn dãy số rồi lại nhìn dòng chữ. Chỉ có một cái tên thoáng qua trong đầu: Nguyễn Thành.
Đã ba năm trôi qua kể từ ngày họ ly hôn. Cô tưởng anh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình. Thành là người ít nói, không bao giờ phô trương hay tỏ ra hào phóng một cách ồn ào. Nhưng chính điều đó khiến cô càng chắc chắn – chỉ có thể là anh.
Tối đó, cô ngồi trước xe hàng mà không thể bán thêm được gì. Dòng người đi qua tấp nập, ánh đèn xe sáng lóa cả đoạn phố, nhưng lòng cô thì chênh vênh như đứng giữa hoang mạc.
Cô nhắn tin lại:
“Anh Thành, là anh phải không?”
Không có hồi âm.
Một tuần sau, Thành lại dừng xe ở đúng con phố ấy. Anh không bước xuống vội. Vẫn ngồi trong xe, nhìn Nhung từ xa. Cô đang lau mồ hôi trán, kiên nhẫn trộn từng phần bánh tráng cho khách. Nụ cười nhạt vẫn còn đó, nhưng ánh mắt đã khác – không còn lấp lánh niềm tin như xưa, mà mỏi mệt, xa xăm.
Lần này, anh bước xuống xe.
“Nhung.”
Cô giật mình quay lại. Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc tưởng như thời gian dừng lại.
“Anh…” – cô lắp bắp, tay siết chặt cái muỗng nhựa – “Thật sự là anh sao?”
“Ừ. Là anh.” – Giọng Thành khàn khàn – “Anh không nghĩ sẽ gặp lại em thế này.”
Cô quay mặt đi, giấu giọt nước mắt vừa trào ra. “Sao anh lại đến?”
Thành không trả lời ngay. Anh nhìn chiếc xe đẩy nhỏ, mấy bịch bánh tráng đã cũ và đôi bàn tay gầy gò của cô. Không cần hỏi thêm, anh đã hiểu tất cả.
“Anh chỉ… muốn biết em ổn không.”
Nhung cười khẽ. “Anh gửi tiền cho em đúng không?”
Anh im lặng. Một lúc sau, chỉ nói: “Anh không biết nên làm gì khác. Chỉ muốn giúp một chút…”
Cô gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. “Em nhận. Vì em không còn lựa chọn nào khác. Nhưng em sẽ trả lại, từng đồng.”
Thành bước tới, lấy từ túi ra chiếc khăn tay cũ kỹ – món đồ cô từng may cho anh khi họ mới cưới. Anh vẫn giữ. Đưa cho cô.
“Em không nợ anh gì cả, Nhung. Nếu có, thì là anh nợ em – một bữa cơm đủ đầy, một cuộc hôn nhân đủ trọn vẹn.”
Cả hai cùng lặng thinh. Chỉ có tiếng còi xe vọng từ xa, tiếng gió lùa vào áo khoác mỏng.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy không kéo dài. Thành chào tạm biệt, quay bước ra xe. Nhưng trước khi lên xe, anh quay lại nói:
“Nếu một ngày nào đó… em mệt mỏi quá, không còn ai bên cạnh, hãy gọi cho anh. Số anh vẫn vậy. Chỉ cần em nói một câu: ‘Em cần anh’, thì dù là ở đâu, anh cũng sẽ tới.”
Thời gian trôi đi. Người chồng hiện tại của Nhung – anh Lâm – mất sau gần một năm chống chọi với bệnh. Nhung vẫn tiếp tục bán hàng rong, vừa để quên nỗi đau, vừa kiếm tiền trả nợ. Cô sống lặng lẽ, ít bạn bè, ít chia sẻ.
Một tối mưa lớn, khi đang đẩy chiếc xe hàng về nhà trọ trong con hẻm nhỏ, bánh xe bị sụp ổ gà. Hàng hóa đổ ra đường, áo mưa rách tơi tả, nước ngập tới mắt cá chân. Cô quỳ xuống, thu dọn trong cơn mưa như trút nước, lòng trống rỗng.
Không ai dừng lại giúp. Cô bật khóc, giữa phố xá lạnh lẽo, chẳng màng ai nhìn.
Rồi cô nhớ đến câu nói của Thành:
“Chỉ cần em nói: Em cần anh…”
Trong một khoảnh khắc yếu lòng, cô lấy điện thoại ra, mở danh bạ. Số anh vẫn ở đó, ngay dưới cái tên “Người xưa.”
Cô run run bấm số. Tiếng chuông đổ dài, như kéo giãn cả nỗi cô đơn trong lòng.
“Alô?” – giọng Thành vang lên, vẫn ấm như xưa.
Cô nghẹn ngào:
“Em… cần anh.”
Mười lăm phút sau, chiếc xe đen quen thuộc lao đến, dừng ngay cạnh cô. Thành không nói gì, chỉ bước ra, mở cửa xe, lấy áo khoác khoác lên vai cô, rồi cúi xuống giúp cô thu dọn đống hàng đổ.
Cả hai không nói gì. Nhưng không cần nói. Cái ôm siết nhẹ sau đó đủ để cô biết – cuối cùng, giữa bao bão giông, vẫn có một người sẵn sàng đến bên cô, dù muộn, nhưng không bao giờ là không thật lòng.
“Không phải ai cũng may mắn có lần thứ hai trong tình yêu. Nhưng nếu bạn có, đừng ngần ngại giữ chặt. Vì người từng yêu bạn, nếu còn quay lại sau tất cả, thì đó không chỉ là duyên… mà là định mệnh.”