Máy bay vừa hạ cánh, tôi đứng chết lặng giữa dòng người vội vã. Không phải vì mệt mỏi sau chuyến công tác dài ngày, mà vì cuộc gọi ba tiếng trước vẫn còn vang lên trong đầu, từng chữ như dao cứa.
“Mẹ ơi… cô Linh lại đánh con nữa.”
Chỉ bấy nhiêu thôi, cả thế giới của tôi như sụp xuống. Tôi nắm chặt lan can sân bay, đầu ngón tay tê dại vì siết quá mạnh. Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ có một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại: nếu tôi về muộn thêm một phút nữa, con tôi sẽ còn phải chịu đựng đến khi nào?
Tôi là mẹ đơn thân, một mình nuôi con từ khi thằng bé mới ba tuổi. Công việc của tôi là quản lý kinh doanh, thường xuyên phải đi công tác xa. Vì không thể gửi con về quê mãi, tôi đành thuê người giúp việc kiêm trông trẻ. Cô Linh được giới thiệu là người quen của một đồng nghiệp cũ: hiền lành, chịu khó, từng trông nhiều đứa trẻ. Những tháng đầu, mọi thứ diễn ra bình thường. Con tôi ăn uống đầy đủ, nhà cửa gọn gàng, tôi cũng yên tâm hơn mỗi lần xa nhà.
Cho đến ba tháng trước, con bắt đầu ít nói. Tôi hỏi thì con chỉ lắc đầu, bảo không sao. Tôi nghĩ con nhớ mẹ, hoặc đang tuổi nhạy cảm. Đến hôm qua, khi tôi đang họp với đối tác, điện thoại rung lên liên tục. Nhìn thấy tên con, tôi linh cảm có điều chẳng lành.
Giọng con run rẩy, nhỏ đến mức tôi phải nép vào góc phòng mới nghe rõ. Con kể cô Linh hay quát, bắt con đứng úp mặt vào tường, có lần dùng thước đánh vào tay vì con làm đổ bát canh. Tôi chết lặng. Cơn giận và cảm giác tội lỗi bóp nghẹt lồng ngực tôi. Là tôi đã bỏ con lại với người không đáng tin.
Tôi kết thúc chuyến công tác sớm hơn một ngày, lên chuyến bay gần nhất. Suốt chặng đường, tôi chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn. Khi taxi dừng trước cửa nhà, tôi không kịp trả tiền thừa, lao thẳng lên cầu thang. Cánh cửa hé mở. Trong nhà, tiếng quát tháo vang lên. Tôi đứng khựng lại, tim đập dồn dập. Tôi biết, giây phút này sẽ thay đổi tất cả.
Tôi đẩy mạnh cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi run lên vì giận dữ: con tôi đứng nép sát tường, hai tay ôm đầu, còn cô Linh thì tay cầm cây chổi, mặt đỏ gay, miệng vẫn còn lẩm bẩm mắng nhiếc. Khi thấy tôi, cô ta sững người, cây chổi rơi xuống sàn nghe “cạch” một tiếng khô khốc.
“Chị… chị về sớm vậy?” – cô Linh lắp bắp.
Tôi không trả lời. Tôi chạy tới ôm chầm lấy con. Thằng bé bật khóc nức nở, toàn thân run bần bật. Trên cánh tay con, những vết bầm tím hiện rõ. Lúc ấy, tôi không còn đủ bình tĩnh để giữ lịch sự. Tôi yêu cầu cô Linh thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà ngay lập tức. Cô ta biện minh rằng chỉ “dạy dỗ cho nên người”, rằng con tôi “hư, không nghe lời”. Những lời đó chỉ càng khiến tôi lạnh người.
Tôi gọi công an khu vực. Trong lúc chờ đợi, tôi chụp lại tất cả các vết thương trên người con. Cô Linh bắt đầu hoảng sợ, chuyển sang khóc lóc, xin tha. Nhưng đã quá muộn. Không chỉ vì con tôi, mà còn vì những đứa trẻ khác có thể trở thành nạn nhân nếu cô ta tiếp tục công việc này.
Khi công an đến, họ lập biên bản, đưa cô Linh về phường để làm việc. Hàng xóm nghe ồn ào cũng kéo sang. Một chị hàng xóm thì thầm rằng từng nghe con tôi khóc ban đêm, nhưng nghĩ trẻ con nhớ mẹ nên không dám hỏi. Tôi không trách ai, vì người sai nhất là tôi – người đã không lắng nghe con sớm hơn.
Đêm đó, tôi không ngủ. Con nằm co ro bên cạnh, giật mình tỉnh giấc liên tục. Mỗi lần con khẽ kêu “mẹ ơi”, tim tôi lại thắt lại. Tôi ôm con chặt hơn, tự nhủ từ nay sẽ không để con rời khỏi vòng tay mình thêm lần nào nữa.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày làm việc với cơ quan chức năng. Kết quả điều tra cho thấy cô Linh từng bị phản ánh ở nơi làm trước, nhưng các gia đình vì ngại rắc rối nên bỏ qua. Cô ta bị xử phạt và cấm hành nghề trông trẻ một thời gian. Tôi không thấy hả hê, chỉ thấy đau lòng vì mọi thứ giá như được ngăn chặn sớm hơn.
Tôi xin chuyển công tác về vị trí ít phải đi xa, chấp nhận thu nhập thấp hơn. Mỗi buổi tối, tôi dành thời gian nói chuyện với con, để con kể lại tất cả những gì đã chịu đựng. Có những câu chuyện khiến tôi bật khóc, có những chi tiết khiến tôi giận run người. Nhưng tôi biết, con cần được nói ra để chữa lành.
Thời gian trôi qua chậm chạp, nhưng những vết thương trên người con dần lành lại. Những vết thương trong lòng thì lâu hơn. Con vẫn giật mình khi nghe tiếng quát lớn, vẫn sợ hãi khi ai đó giơ tay lên cao. Tôi đưa con đi gặp chuyên gia tâm lý. Ban đầu con không chịu nói, chỉ nắm chặt tay tôi. Tôi kiên nhẫn ngồi bên, để con biết rằng mình không hề đơn độc.
Sau vài buổi, con bắt đầu mở lòng. Con kể có lần bị đánh chỉ vì làm rơi cái muỗng, có lần bị nhốt trong phòng tối. Tôi nghe mà nước mắt rơi không kiểm soát. Chuyên gia nói con có dấu hiệu sang chấn tâm lý, cần thời gian và sự ổn định. Tôi gật đầu, trong lòng chỉ có một quyết tâm duy nhất: bù đắp cho con bằng tất cả những gì tôi có.
Tôi sắp xếp lại cuộc sống. Buổi sáng đưa con đi học, buổi chiều đón về. Tôi tự nấu ăn, tự giặt giũ, dù mệt nhưng lòng nhẹ hơn. Tôi học cách lắng nghe, không áp đặt. Mỗi khi con sợ, tôi không hỏi dồn, chỉ ngồi bên, kể cho con nghe những chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Dần dần, nụ cười của con xuất hiện trở lại, dù còn dè dặt.
Một buổi tối, con ôm tôi và nói: “Mẹ ơi, hôm nay con không sợ nữa.” Câu nói ngắn ngủi ấy khiến tôi bật khóc. Tôi biết, con đường phía trước vẫn dài, nhưng ít nhất, con đã bắt đầu bước ra khỏi bóng tối.
Tôi cũng tham gia một nhóm phụ huynh đơn thân, chia sẻ câu chuyện của mình. Có những người mẹ, người cha đã nhắn tin cho tôi, nói rằng nhờ câu chuyện đó họ chú ý hơn đến con, không bỏ qua những thay đổi nhỏ. Tôi nhận ra, nỗi đau của mình nếu được nói ra, có thể trở thành lời cảnh tỉnh cho người khác.
Đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đứng chết lặng ở sân bay hôm đó, tim tôi vẫn nhói lên. Nhưng tôi không để mình chìm trong hối hận nữa. Tôi chọn ở lại – ở lại bên con, ở lại với trách nhiệm của một người mẹ. Tôi không hoàn hảo, nhưng tôi sẽ không bao giờ quay lưng khi con cần.
Và nếu có ai đó hỏi tôi điều gì quan trọng nhất sau tất cả, tôi sẽ trả lời không do dự: đừng bao giờ đánh đổi sự an toàn của con bằng hai chữ “yên tâm tạm thời”. Vì có những nỗi đau, chỉ cần đến muộn một phút thôi, cũng đã là quá muộn rồi.



