Sau đêm mặn nồng với một người đàn ông đổi lấy 1 tỷ chồng chữa bệnh cho mẹ. Sáng hôm sau, anh biến mất, để lại căn phòng trống và câu hỏi nhức nhối: Vì sao mình lại đáng giá đến vậy? Bảy năm trôi qua, bình yên tưởng chừng đã đủ, thì một lá thư xuất hiện, bóc trần bí mật lạnh sống lưng. Đêm ấy… chưa bao giờ kết thúc. Và cái giá thật sự, giờ mới bắt đầu.…

Tôi bán một đêm của mình với giá một tỷ đồng.

Không phải vì tham vọng, càng không phải vì tôi coi nhẹ bản thân. Mẹ tôi nằm trong phòng hồi sức, máy móc kêu đều đều như đếm ngược. Bác sĩ nói thẳng: nếu không có tiền phẫu thuật trong ba ngày, họ sẽ rút ống. Tôi đã chạy hết họ hàng, bạn bè, bán cả chiếc xe cũ và căn nhà thuê cũng sắp bị đuổi. Khi người đàn ông ấy xuất hiện, lời đề nghị của anh ta lạnh lùng như một bản hợp đồng.

“Chỉ một đêm. Sáng mai tiền sẽ vào tài khoản.”

Tôi không hỏi tên anh. Anh cũng không hỏi tôi có yêu hay không. Chúng tôi gặp nhau trong một khách sạn yên tĩnh, nơi ánh đèn vàng khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Đêm ấy không cần miêu tả. Chỉ biết tôi cố giữ đầu óc tỉnh táo, tự nhủ rằng đây là cái giá để mẹ được sống.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy một mình.

Căn phòng trống trơn. Chiếc giường gọn gàng đến tàn nhẫn. Trên bàn, không có giấy nhắn, không có dấu hiệu của một người từng ở đó. Tôi hoảng loạn trong vài giây, rồi điện thoại rung lên. Tin nhắn ngân hàng: +1.000.000.000 VND.

Mẹ tôi được mổ kịp thời. Ca phẫu thuật thành công. Bà sống.

Còn tôi, sống tiếp với một câu hỏi cứ gặm nhấm mỗi đêm: Vì sao mình lại đáng giá đến vậy? Nếu chỉ là một giao dịch, anh ta hoàn toàn có thể tìm bất kỳ ai khác. Tôi không xinh nổi bật, không có gì đặc biệt ngoài sự tuyệt vọng.

Bảy năm trôi qua.

Tôi có một cuộc sống yên ổn. Mẹ khỏe lại, tôi mở một tiệm may nhỏ, quen với việc tự đứng trên đôi chân mình. Tôi đã học cách coi đêm đó như một vết sẹo đã liền da. Không nhắc, không nhìn lại.

Cho đến một buổi sáng, lá thư xuất hiện trong hòm thư cũ trước nhà.

Không tem, không địa chỉ người gửi. Chỉ có một dòng chữ viết tay, nắn nót nhưng lạnh lẽo:

“Cô nghĩ một tỷ là cái giá cho một đêm sao?”

Tay tôi run lên. Trang giấy tiếp theo khiến tim tôi như rơi khỏi lồng ngực.

“Xét nghiệm ADN đã có kết quả. Bảy năm trước không phải là kết thúc.”

Đêm ấy… chưa bao giờ kết thúc.

Và tôi linh cảm rất rõ: cái giá thật sự, giờ mới bắt đầu.

Tôi ngồi bất động rất lâu với lá thư trong tay. Từng câu chữ như mũi kim châm vào trí nhớ đã bị tôi chôn chặt. ADN. Bảy năm. Không phải kết thúc.

Tôi kiểm tra con dấu mờ ở cuối thư: tên một phòng thí nghiệm tư nhân rất nổi tiếng. Không phải trò đùa.

Đúng lúc đó, điện thoại reo. Số lạ.

“Cô đã nhận được thư rồi chứ?” Giọng đàn ông trầm, quen đến đáng sợ.

Tôi cứng người. “Anh là ai?”

“Bảy năm trước, tôi trả cô một tỷ. Giờ tôi đến để hoàn tất phần còn lại.”

Chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê yên tĩnh. Anh vẫn vậy, chỉn chu, ánh mắt sắc lạnh nhưng mệt mỏi. Trước mặt tôi, anh đặt một tập hồ sơ.

“Cô có một đứa con trai,” anh nói thẳng. “Là con của tôi.”

Tôi không bất ngờ. Tôi đã từng nghi ngờ, nhưng nỗi sợ khiến tôi không dám đối diện. Tôi nuôi con một mình, chưa từng nói với ai về cha nó. Thằng bé giống tôi, nhưng đôi lúc, ánh mắt của nó khiến tôi thấy thấp thoáng hình bóng người đàn ông trước mặt.

“Vì sao là tôi?” tôi hỏi. “Vì sao anh trả nhiều tiền đến vậy?”

Anh im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Vì tôi cần một người sinh con. Một người không ràng buộc, không đòi hỏi, và sẽ biến mất.”

Tôi bật cười, chua chát. “Và tôi đã làm đúng vai trò đó.”

“Không hoàn toàn,” anh đáp. “Cô giữ lại đứa bé.”

Tôi nắm chặt tay. “Vì nó là con tôi.”

Anh nhìn tôi rất lâu. “Gia đình tôi không cho phép tôi có con ngoài giá thú. Nhưng bây giờ, tôi cần nó.”

“Cần?” Tôi đứng bật dậy. “Anh định dùng tiền mua con tôi thêm lần nữa sao?”

“Không,” anh nói. “Lần này là quyền thừa kế.”

Anh kể cho tôi nghe về tập đoàn gia đình, về cuộc hôn nhân sắp đặt không con cái, về áp lực dòng họ. Đứa bé là người thừa kế duy nhất mang huyết thống của anh. Lá thư chỉ là bước đầu.

“Cô có hai lựa chọn,” anh kết luận. “Một, giao con cho tôi, đổi lấy một khoản đủ để hai mẹ con sống sung túc cả đời. Hai, đối mặt với một cuộc chiến pháp lý mà cô không có cơ hội thắng.”

Tôi nhìn anh, người đàn ông từng xuất hiện trong đêm tăm tối nhất đời tôi, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

“Anh nghĩ một tỷ mua được mọi thứ à?” tôi hỏi.

Anh đáp, rất chậm: “Tôi nghĩ sự im lặng của cô suốt bảy năm đã chứng minh điều đó.”

Tối hôm ấy, tôi về nhà, nhìn con ngủ. Khuôn mặt non nớt, hơi thở đều đặn. Tôi hiểu rằng bảy năm bình yên chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.

Và lần này, tôi không còn đường lui.

Tôi không ngủ suốt đêm.

Buổi sáng, tôi gọi cho một luật sư. Rồi một người bạn cũ làm trong ngành y. Tôi cần hiểu rõ thứ họ gọi là “xét nghiệm ADN” kia có thể bị thao túng đến mức nào. Câu trả lời khiến tôi lạnh sống lưng: rất khó, nhưng không phải không thể, nếu người bỏ tiền đủ lớn.

Tôi hẹn gặp lại anh.

Lần này, tôi chủ động. Tôi mang theo toàn bộ giấy tờ chứng minh tôi là người nuôi dưỡng duy nhất của con suốt bảy năm. Hóa đơn viện phí, học phí, sổ tiêm chủng, từng dòng chữ nhỏ chứng minh tôi chưa từng bỏ rơi nó.

“Tôi không giao con,” tôi nói. “Nhưng tôi cũng không chạy trốn.”

Anh nhìn tôi, có chút bất ngờ. “Vậy cô muốn gì?”

“Sự thật,” tôi đáp. “Không phải sự thật anh mua được, mà là sự thật pháp luật công nhận.”

Tôi đưa ra điều kiện: xét nghiệm ADN độc lập, trước sự chứng kiến của tòa án. Nếu đúng là con anh, tôi sẵn sàng cho anh quyền thăm nom, nhưng quyền nuôi dưỡng thuộc về tôi. Không tiền bạc, không thỏa thuận ngầm.

Anh cười nhạt. “Cô đang tự đẩy mình vào chỗ chết.”

“Không,” tôi nói. “Tôi đang trả nốt cái giá của đêm đó.”

Cuộc chiến diễn ra đúng như tôi dự đoán: mệt mỏi, tốn kém, và đầy áp lực. Anh dùng quyền lực, tôi dùng sự thật. Cuối cùng, kết quả ADN xác nhận huyết thống. Nhưng cũng xác nhận một điều khác: hồ sơ ban đầu anh gửi cho tôi đã bị chỉnh sửa.

Tòa tuyên tôi là người giám hộ hợp pháp.

Anh ngồi lặng đi. Lần đầu tiên, tôi thấy anh không còn là người đàn ông nắm mọi thứ trong tay. Anh bước đến, giọng trầm xuống: “Tôi chưa từng nghĩ cô sẽ chống lại.”

“Tôi cũng chưa từng nghĩ mình đáng giá một tỷ,” tôi đáp. “Nhưng hóa ra, thứ anh mua không phải tôi. Mà là sự im lặng của một người phụ nữ đang tuyệt vọng.”

Anh rời đi không lời từ biệt.

Cuộc sống của tôi không trở nên dễ dàng hơn ngay lập tức. Nhưng nó là của tôi. Con tôi lớn lên, biết rằng mẹ đã chọn nó, dù cái giá phải trả là đối đầu với một thế giới lạnh lùng.

Đêm ấy, bảy năm trước, cuối cùng cũng kết thúc.

Không phải bằng tiền.

Mà bằng sự thật.