Khi tôi mang t;/hai 8 tháng, chồng tôi đưa tôi lên tầng thượng của chung cư rồi lạnh lùng nói, “Đứa bé này không phải con tôi!” Tôi van xin, “Làm ơn, hãy nghĩ đến con!” Nhưng anh ấy chỉ cười lớn và đẩy tôi ra. Chỉ vài giờ sau đó, người chồng bàng hoàng nhận được cuộc gọi…

Tôi mang thai tám tháng. Bụng đã nặng, lưng đau âm ỉ, mỗi bước đi đều phải thận trọng. Đêm hôm đó, chồng tôi—Hùng—bảo cần nói chuyện riêng. Anh không nhìn tôi khi nói, giọng khô khốc, lạnh đến lạ. Tôi theo anh lên tầng thượng chung cư, nơi gió thốc mạnh và ánh đèn thành phố loang lổ như những vết cắt.

“Đứa bé này không phải con tôi!” Hùng nói, thẳng thừng, không một giây do dự.

Tôi chết lặng. Tim đập mạnh đến mức tưởng chừng vỡ ra. Tôi níu tay anh, giọng run rẩy: “Anh nói gì vậy? Em chưa từng làm điều gì có lỗi. Làm ơn, hãy nghĩ đến con!”

Hùng cười lớn. Nụ cười méo mó và xa lạ. “Cô nghĩ tôi ngu à? Cô tưởng tôi không biết gì sao?”

Tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi chỉ biết mình đang sợ. Gió lạnh quất vào mặt, chân tôi run lên. Tôi lùi lại một bước, nhưng Hùng tiến tới. Ánh mắt anh trống rỗng, như thể tôi chỉ là một vật cản cần dọn đi.

“Anh làm ơn bình tĩnh,” tôi khóc, “con sắp sinh rồi…”

Anh không trả lời. Chỉ một cú đẩy mạnh. Tôi mất thăng bằng, mọi thứ quay cuồng. Cảm giác rơi tự do nuốt chửng tôi, kèm theo tiếng gió rít bên tai và một nỗi đau xé toạc.

Hùng đứng chết trân trên tầng thượng. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá dại dột. Anh run rẩy nhìn xuống khoảng không tối đen. Tiếng còi xe cứu thương vang lên đâu đó, mơ hồ như từ một thế giới khác.

Vài giờ sau, khi Hùng đang ngồi thẫn thờ trong phòng khách, điện thoại đổ chuông. Số lạ. Anh bắt máy, giọng khàn đặc.

“Anh là chồng của chị Lan?” Một giọng đàn ông nghiêm nghị vang lên. “Chúng tôi gọi từ bệnh viện.”

Hùng đứng bật dậy. “Vợ tôi… vợ tôi sao rồi?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây. “Chị ấy đang trong phòng cấp cứu. Nhưng còn một chuyện… anh cần đến ngay. Có liên quan đến kết quả xét nghiệm huyết thống trước đây của anh.”

Tay Hùng buông rơi điện thoại. Trong đầu anh xoáy lên một câu hỏi duy nhất: huyết thống… là sao?

Hành lang bệnh viện trắng toát và lạnh lẽo. Hùng bước đi như người mất hồn, tai ù đi bởi tiếng giày của chính mình. Anh chưa dám nghĩ đến Lan—vợ anh—đang sống hay chết. Anh chỉ bị ám ảnh bởi câu nói cuối cùng trong điện thoại: kết quả xét nghiệm huyết thống.

Một bác sĩ trung niên cùng một nữ điều dưỡng dẫn anh vào phòng tư vấn. Trên bàn là một tập hồ sơ dày. Bác sĩ nhìn thẳng vào Hùng, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát.

“Anh Hùng, cách đây bốn tháng, anh có làm xét nghiệm tinh dịch đồ và xét nghiệm liên quan đến khả năng sinh sản, đúng không?”

Hùng gật đầu. Đó là thời điểm anh bắt đầu nghi ngờ. Một người bạn thân, trong cơn say, đã buột miệng nói rằng ‘con cái phải giống bố’. Câu nói vô tình như mũi dao cắm vào lòng tự ái của Hùng. Anh lén đi xét nghiệm, không nói với Lan.

Bác sĩ mở hồ sơ. “Kết quả cho thấy anh bị vô tinh bẩm sinh. Nói cách khác, từ trước đến nay anh không thể có con tự nhiên.”

Hùng choáng váng. Tai anh ù đặc. “Không thể… có con?”

“Vâng. Và chúng tôi có bằng chứng là anh đã nhận kết quả này qua email của phòng khám.”

Hùng nhớ ra. Email đó. Anh đã mở, lướt qua những thuật ngữ y khoa khó hiểu, rồi đóng lại. Anh không đủ can đảm đọc kỹ. Thay vì đối diện sự thật, anh chọn cách nghi ngờ người khác—nghi ngờ Lan.

“Vậy… đứa bé…” Hùng lắp bắp.

Bác sĩ thở dài. “Trước khi chị Lan mang thai, chị ấy từng làm thụ tinh trong ống nghiệm.”

Hùng bật dậy. “Không thể! Tôi không hề ký giấy tờ gì!”

“Chị Lan có ký. Với tinh trùng hiến tặng hợp pháp. Nhưng chỉ sau khi nhận được đơn đồng ý miệng của anh.”

Hùng chết lặng. Anh nhớ ra một đêm cách đây hơn một năm. Lan khóc rất nhiều, nói về áp lực gia đình, về việc muốn có con. Anh đã nói trong cơn mệt mỏi: ‘Em muốn làm gì thì làm, miễn là có con.’ Anh không ngờ câu nói đó lại trở thành nhát dao cắt đứt cuộc đời mình.

“Chị Lan định nói với anh sau khi thai ổn định,” bác sĩ nói tiếp. “Nhưng có vẻ chị ấy chưa kịp.”

Hùng ngồi sụp xuống ghế. Mọi mảnh ghép vỡ vụn trong đầu anh bắt đầu ráp lại thành một bức tranh tàn nhẫn: Lan không phản bội anh. Chính anh đã phản bội niềm tin của cô—bằng sự nghi ngờ, bằng cơn giận mù quáng, bằng cú đẩy trên tầng thượng.

Cửa phòng cấp cứu bật mở. Một y tá chạy ra. “Người nhà sản phụ Lan đâu?”

Hùng lao tới. “Tôi đây! Vợ tôi sao rồi?”

Y tá nhìn anh, ánh mắt phức tạp. “Chúng tôi đã giữ được tính mạng cho chị ấy. Nhưng… đứa bé không qua khỏi.”

Thế giới của Hùng sụp đổ.

Lan tỉnh lại sau ba ngày hôn mê. Trần phòng trắng toát. Mùi thuốc sát trùng khiến cô buồn nôn. Bụng cô trống rỗng một cách đau đớn—không chỉ là thể xác. Cô đặt tay lên đó, ký ức vỡ òa, nước mắt trào ra không kịp ngăn.

Hùng đứng ngoài cửa phòng bệnh suốt đêm. Khi Lan mở mắt, anh bước vào, quỳ sụp xuống. “Anh xin lỗi,” anh nói, giọng vỡ vụn. “Anh sai rồi. Tất cả là lỗi của anh.”

Lan quay mặt đi. Ánh mắt cô không còn giận dữ, chỉ còn trống rỗng. “Con tôi đâu?” Cô hỏi, rất khẽ.

Hùng không trả lời. Sự im lặng là câu trả lời tàn nhẫn nhất.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày nặng nề. Công an vào cuộc. Camera chung cư ghi lại rõ ràng cú đẩy. Lời khai của bác sĩ, hồ sơ xét nghiệm, tất cả đều chống lại Hùng. Anh không chối cãi. Anh ký vào biên bản với đôi tay run rẩy.

Trong phòng tạm giam, Hùng lần đầu tiên đọc lại email kết quả xét nghiệm năm xưa. Từng dòng chữ như búa nện thẳng vào đầu. Anh hiểu rằng nếu ngày đó anh đủ can đảm đối diện sự thật, nếu anh đủ tin vợ mình, thì mọi chuyện đã khác.

Lan nộp đơn ly hôn khi vừa đủ sức ký tên. Cô không đến tòa. Luật sư thay mặt cô nói một câu duy nhất: “Thân chủ của tôi không còn gì để nói với bị cáo.”

Bản án được tuyên: nhiều năm tù giam vì hành vi cố ý gây thương tích dẫn đến hậu quả đặc biệt nghiêm trọng. Khi thẩm phán gõ búa, Hùng không khóc. Anh chỉ thấy trống rỗng.

Nhiều tháng sau, Lan rời thành phố. Cô chuyển đến một thị trấn nhỏ ven biển, làm lại từ đầu. Vết sẹo trên cơ thể còn đó, nhưng cô học cách sống chung với nó. Cô tham gia một nhóm hỗ trợ phụ nữ bị bạo hành, kể câu chuyện của mình—not để khơi lại nỗi đau, mà để cảnh tỉnh.

Còn Hùng, trong trại giam, mỗi đêm đều mơ thấy tầng thượng và tiếng gió rít. Bản án của pháp luật rồi sẽ kết thúc. Nhưng bản án của lương tâm—anh biết—sẽ theo anh suốt đời.