Ngày mẹ chồng xách vali đi du lịch dài ngày, bà không quên dặn bố chồng ở nhà “chăm sóc con dâu đang ở cữ cho cẩn thận”. Tôi nghĩ mọi thứ chỉ đơn giản là cơm nước, thuốc thang. Nhưng từng ngày trôi qua, những hành động nhỏ của bố chồng khiến tôi dần thấy bất an. Ánh mắt, lời nói, và một việc ông làm mỗi đêm khiến tôi không dám kể với ai. Đến khi mẹ chồng quay về, chỉ một chi tiết trong phòng tôi đã khiến bà phát hoảng… và sự thật phía sau còn kinh khủng hơn tôi tưởng..

Ngày mẹ chồng xách vali đi du lịch dài ngày, bà còn đứng ở cửa dặn với theo: “Ông ở nhà nhớ chăm sóc con dâu đang ở cữ cho cẩn thận nhé.” Tôi cười trừ, nghĩ bụng chắc cũng chỉ là cơm nước, nhắc uống thuốc, trông chừng tôi lúc đêm vì sinh mổ còn yếu. Bố chồng vốn ít nói, dáng người gầy, lúc nào cũng đeo cặp kính dày. Tôi không hề nghĩ sẽ có điều gì vượt quá giới hạn.

Những ngày đầu, mọi việc đúng như tôi tưởng. Ông nấu cháo, sắc lá xông, nhắc tôi uống thuốc đúng giờ. Nhưng từ ngày thứ ba, tôi bắt đầu nhận ra vài điều lạ. Ánh mắt ông thường dừng lại lâu hơn cần thiết. Khi đưa bát cháo, tay ông chạm nhẹ vào tay tôi, dù không cần. Tôi tự trấn an rằng mình nhạy cảm sau sinh, tâm lý bất ổn nên suy diễn.

Đến buổi tối, mọi thứ bắt đầu khiến tôi bất an thật sự. Căn nhà chỉ có ba người: tôi, con và bố chồng. Chồng tôi đi làm xa, vài tháng mới về. Mỗi đêm, khoảng gần mười giờ, khi tôi vừa ru con ngủ, cửa phòng tôi lại khẽ mở. Bố chồng bước vào, nói giọng rất nhỏ: “Bố vào xem cháu ngủ có yên không.” Ông đứng đó lâu hơn mức bình thường, mắt nhìn khắp phòng, rồi mới quay ra.

Đêm thứ hai, thứ ba, việc ấy lặp lại. Tôi bắt đầu khóa cửa. Nhưng đến nửa đêm, tôi nghe tiếng lạch cạch. Cửa không mở được, nhưng tay nắm khẽ rung lên, như có ai đó thử vặn. Tôi nằm im, tim đập thình thịch, con ngủ ngoan trong vòng tay tôi. Sáng hôm sau, bố chồng vẫn bình thản như không có gì xảy ra.

Điều khiến tôi thực sự hoảng sợ là đêm thứ sáu. Tôi quên khóa cửa. Khi mở mắt ra, tôi thấy ông đứng rất gần giường, tay cầm chiếc điện thoại bật sáng. Thấy tôi cựa mình, ông giật mình, vội nói: “À… bố soi đèn xem con có sốt không.” Rồi ông quay đi nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.

Từ hôm đó, tôi không dám ngủ sâu. Tôi để ý thấy ông thường xuyên giặt ga giường cho tôi, dù tôi không nhờ. Một cảm giác ghê sợ dâng lên, nhưng tôi không dám kể với ai. Tôi sợ mình bị cho là nghĩ bậy về người lớn tuổi, sợ gia đình tan nát.

Cho đến ngày mẹ chồng trở về. Bà vừa bước vào phòng tôi đã khựng lại. Ánh mắt bà dán chặt vào một chi tiết nhỏ trên tủ đầu giường, sắc mặt tái đi. Bà quay sang nhìn bố chồng, giọng run run: “Cái này… sao lại ở đây?”
Và tôi biết, cơn ác mộng của mình chưa dừng lại

Mẹ chồng đứng chết lặng trước tủ đầu giường của tôi. Trên đó là một cuốn sổ nhỏ bìa đen, mép sờn cũ, không phải đồ của tôi. Bà cầm lên, tay run đến mức tôi thấy rõ. Tôi chưa từng mở cuốn sổ ấy, thậm chí không biết nó xuất hiện từ lúc nào.

“Ông giải thích đi.” Giọng mẹ chồng khàn đặc, khác hẳn vẻ vui vẻ khi vừa về đến nhà.

Bố chồng đứng ở cửa, mặt cứng đờ. Ông nói đó chỉ là sổ ghi chép thuốc men cho tôi. Nhưng mẹ chồng lật từng trang, rồi bật khóc. Tôi tò mò và sợ hãi, cố gượng ngồi dậy. Trong cuốn sổ không chỉ có tên thuốc, mà còn là những dòng ghi ngày giờ rất chi tiết: giờ tôi ngủ, giờ tôi thức cho con bú, thậm chí cả những nhận xét về tôi sau sinh.

Mẹ chồng quay sang tôi, nước mắt chảy dài: “Con có biết vì sao mẹ hoảng không?” Rồi bà kể, giọng đứt quãng. Hơn hai mươi năm trước, khi bà mới sinh chồng tôi, bà từng phát hiện bố chồng có thói quen theo dõi quá mức, ghi chép sinh hoạt của người khác. Khi ấy, vì gia đình, vì con nhỏ, bà chọn im lặng sau khi ông hứa sẽ thay đổi và đi điều trị tâm lý.

Tôi lạnh người. Những hành động tôi chịu đựng không phải ngẫu nhiên, mà là sự tái diễn của một vấn đề cũ. Mẹ chồng nói thêm, bà chỉ yên tâm đi du lịch vì tin rằng ông đã ổn suốt nhiều năm qua. Không ngờ, khi bà vắng nhà, mọi thứ lại vượt tầm kiểm soát.

Bố chồng cuối cùng cũng cúi đầu. Ông thừa nhận đã “quan tâm quá mức”, rằng ông chỉ muốn chắc chắn tôi và cháu an toàn. Nhưng mẹ chồng hỏi thẳng: “Vậy vì sao ông chụp ảnh trong phòng con dâu?” Câu hỏi ấy như nhát dao. Tôi sững sờ. Hóa ra đêm ông cầm điện thoại, không chỉ là soi đèn.

Không khí trong phòng đặc quánh. Tôi ôm con, tay run bần bật. Mẹ chồng lập tức yêu cầu tôi chuyển sang phòng khác ngủ cùng bà. Bà khóa chặt cửa, để tôi ngồi xuống rồi nắm tay tôi: “Con xin lỗi vì đã để con phải chịu chuyện này.”

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nghĩ đến những đêm cửa rung lên, những lần ông đứng quá gần. Tôi vừa sợ, vừa thấy mình may mắn vì mẹ chồng đã kịp về. Nhưng sự thật mà bà hé lộ vẫn chưa phải tất cả.

Sáng hôm sau, mẹ chồng gọi điện cho chồng tôi, yêu cầu anh về ngay. Bà cũng nói sẽ đưa bố chồng đi gặp bác sĩ tâm lý lại. Trước khi đi, bà mở chiếc tủ lớn trong phòng ngủ của hai ông bà, lấy ra một chiếc hộp sắt. Bà nói khẽ, nhưng đủ để tôi nghe: “Mẹ phải cho con biết hết, để con tự bảo vệ mình.”

Trong hộp, ngoài những cuốn sổ cũ hơn, còn có một thứ khiến tôi nghẹn thở. Và tôi hiểu rằng, nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở cuốn sổ, thì đã quá nhẹ nhàng so với sự thật phía sau.

Trong chiếc hộp sắt, ngoài những cuốn sổ ghi chép từ nhiều năm trước, còn có một xấp ảnh đã ngả màu. Tôi không dám cầm, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ hiểu. Đó là ảnh chụp lén trong nhà, ở nhiều góc khác nhau, của những người phụ nữ từng sống chung dưới mái nhà này: em gái chồng khi còn ở nhà, một người họ hàng từng ở nhờ, và cả mẹ chồng tôi thời trẻ.

Mẹ chồng nhắm mắt lại, giọng trầm xuống: “Mẹ đã từng nghĩ mình chịu đựng là đủ, miễn gia đình yên ổn. Nhưng mẹ đã sai.” Bà nói bố chồng mắc một dạng rối loạn kiểm soát và ám ảnh theo dõi, không bộc lộ ra ngoài xã hội nên rất khó phát hiện. Những năm gần đây, khi tuổi già, bệnh có dấu hiệu quay lại mạnh hơn.

Chồng tôi về nhà trong ngày hôm đó. Khi nghe hết mọi chuyện, anh lặng đi rất lâu. Anh xin lỗi tôi liên tục, rồi ôm con vào lòng như sợ mất. Quyết định được đưa ra nhanh chóng nhưng không hề dễ dàng: bố chồng sẽ chuyển đến ở cùng người thân khác một thời gian, song song với việc điều trị bắt buộc. Mẹ chồng nói bà sẽ theo sát, không để mọi thứ bị che giấu thêm lần nào nữa.

Tôi được đưa về nhà ngoại ở tạm để ổn định tinh thần. Những ngày đầu, tôi giật mình mỗi khi nghe tiếng cửa, nhưng dần dần, cảm giác an toàn quay trở lại. Tôi đi gặp chuyên gia tâm lý, học cách vượt qua nỗi sợ và cảm giác tội lỗi vô lý vì đã “không lên tiếng sớm hơn”.

Điều khiến tôi day dứt nhất là nhận ra, nếu mẹ chồng không phát hiện cuốn sổ hôm đó, tôi có thể đã tiếp tục im lặng. Sự im lặng ấy không chỉ làm tổn thương tôi, mà còn có thể để lại hậu quả lâu dài cho con tôi sau này.

Vài tháng sau, tôi quay lại nhà chồng, nhưng mọi thứ đã khác. Nhà được lắp thêm khóa, camera ở khu vực chung, và ranh giới cá nhân được đặt ra rõ ràng. Mẹ chồng thay đổi hẳn, bà quan tâm tôi không chỉ bằng lời nói, mà bằng hành động bảo vệ thực sự.

Câu chuyện của tôi không có yếu tố siêu nhiên, không có bí mật ghê rợn như phim ảnh, nhưng nó đủ đáng sợ vì quá đời thực. Nó cho tôi hiểu rằng, đôi khi nguy hiểm không đến từ người lạ, mà từ chính nơi ta nghĩ là an toàn nhất. Và chỉ một chi tiết nhỏ, nếu được nhìn thẳng và xử lý đúng lúc, có thể cứu một người khỏi những ám ảnh kéo dài cả đời.