Giữa trưa nắng gắt, cả xóm n;áo l;oạn khi “t;ình nh;ân của chồng” ngang nhiên kéo tới tận cửa, chỉ thẳng mặt người vợ đang mang thai mà đòi c/ạo đ/ầu cho bõ tức. Ai cũng tưởng chính thất sẽ khóc lóc, nhẫn nhịn như bao câu chuyện quen thuộc. Nhưng không… Người đàn bà ấy chỉ lặng lẽ nhìn đồng hồ, mím môi cười nhạt. Đúng 10 phút sau, một hành động không ai ngờ tới khiến cả làng chết lặng, rồi đồng loạt vỗ tay rần rần. Và đó mới chỉ là khởi đầu cho màn phản đòn khiến kẻ thứ ba phải trả giá đắt…

Giữa trưa, nắng tháng sáu đổ lửa xuống con hẻm nhỏ. Cả xóm đang ngái ngủ sau bữa cơm thì bỗng nghe tiếng xe tay ga thắng gấp trước cửa nhà bà Lan. Một người phụ nữ ăn mặc chói chang, son môi đỏ rực, xách túi hàng hiệu bước xuống, ánh mắt hằn học. Chị ta không thèm gõ cửa, đứng giữa ngõ, chỉ thẳng tay vào trong nhà gào lên:
“Lan! Cô ra đây cho tôi nói chuyện!”

Bà Lan đang mang thai tháng thứ tám, bụng tròn vượt mặt, vừa đứng dậy khỏi chiếc ghế tre. Mấy bà hàng xóm đã lố nhố kéo ra. Ai cũng nhận ra người phụ nữ kia – Hạnh, “tình nhân của chồng” bà Lan, lời đồn đã râm ran suốt mấy tháng nay.

Hạnh không vòng vo. Chị ta cười khẩy, giọng đầy thách thức:
“Chồng cô đã chọn tôi. Cô còn mặt mũi gì mà ngồi đó? Hôm nay tôi tới, chỉ muốn cô cúi đầu xin lỗi, rồi để tôi cạo cái đầu cô cho bõ tức!”

Cả xóm chết lặng. Một người vợ đang mang thai bị làm nhục giữa ban ngày. Ai cũng tưởng bà Lan sẽ khóc, sẽ run rẩy, hoặc chí ít là chửi bới. Nhưng không. Bà Lan chỉ lặng lẽ nhìn Hạnh, rồi đưa tay xem đồng hồ. Khóe môi bà nhếch lên, một nụ cười nhạt đến lạnh người.

“Cô đợi tôi mười phút,” bà Lan nói nhỏ nhưng rõ ràng.

Hạnh bật cười ha hả, tưởng bà Lan sợ hãi. “Mười phút hay một tiếng cũng thế thôi!”

Bà Lan quay vào nhà. Cửa khép lại. Ngoài ngõ, tiếng bàn tán rì rầm. Có người lắc đầu thương xót, có người tức thay nhưng không dám can thiệp.

Đúng mười phút sau, bà Lan bước ra. Không khóc, không run. Trên tay bà là một tập giấy và chiếc điện thoại đang mở sẵn video. Bà tiến thẳng ra giữa ngõ, đối diện Hạnh, giọng bình thản đến đáng sợ.

“Trước khi cô cạo đầu tôi,” bà Lan nói, “tôi có vài thứ muốn cho mọi người xem.”

Bà bật video. Tiếng chồng bà – anh Tuấn – vang lên rõ mồn một: những lời hứa hẹn, những tin nhắn ngọt ngào, và cả đoạn anh ta thú nhận đã lén chuyển tiền chung cho Hạnh. Chưa dừng lại, bà Lan giơ tập giấy lên: bản sao kê ngân hàng, giấy tờ nhà đất, và một lá đơn đã ký sẵn.

Cả xóm sững sờ. Hạnh tái mặt. Bà Lan quay sang mọi người, chậm rãi nói:
“Đây là đơn tố cáo và yêu cầu chia tài sản. Tôi đã gửi bản chính từ sáng nay.”

Không ai nói được lời nào. Rồi bất ngờ, tiếng vỗ tay vang lên, ban đầu lẻ tẻ, sau đó rần rần cả xóm. Hạnh đứng chết trân. Còn bà Lan, chỉ vuốt bụng mình, ánh mắt bình thản lạ thường.

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu…

Chiều hôm đó, tin tức lan khắp khu phố nhanh hơn gió. Người ta không còn bàn tán thương hại bà Lan nữa, mà chuyển sang tò mò: người phụ nữ hiền lành ấy đã chuẩn bị mọi thứ từ khi nào?

Sự thật là bà Lan không hề ngây thơ. Từ ngày phát hiện chồng có dấu hiệu thay đổi – về muộn, điện thoại luôn khóa, tiền trong tài khoản chung vơi dần – bà đã lặng lẽ thu thập chứng cứ. Không làm ầm ĩ, không đánh ghen. Bà hiểu, chỉ có bằng chứng mới bảo vệ được mẹ con bà.

Hạnh tưởng mình thắng. Nhưng chỉ hai ngày sau, chị ta nhận được giấy mời làm việc từ công an vì liên quan đến việc chiếm đoạt tài sản. Số tiền anh Tuấn chuyển cho Hạnh không nhỏ, và đều là tài sản chung trong hôn nhân.

Chưa hết, công ty nơi Hạnh làm việc cũng nhận được đơn phản ánh kèm bằng chứng về mối quan hệ bất chính với người đã có gia đình. Ban giám đốc yêu cầu Hạnh giải trình. Những ánh mắt soi mói của đồng nghiệp khiến chị ta lần đầu biết thế nào là nhục nhã.

Về phía anh Tuấn, tưởng rằng có thể “giải quyết riêng” với vợ. Nhưng bà Lan không gặp. Luật sư thay bà làm việc. Tài sản được kê biên rõ ràng. Căn nhà đang ở – đứng tên hai vợ chồng – được đưa vào diện chia đôi, nhưng quyền nuôi con gần như chắc chắn thuộc về bà Lan vì bằng chứng ngoại tình rõ ràng.

Anh Tuấn hoảng loạn. Anh ta tìm đến Hạnh, trách móc, cầu cứu. Nhưng Hạnh lúc này đã cạn đường. Không tiền, nguy cơ mất việc, lại mang tiếng “kẻ thứ ba”. Hai người từng hứa hẹn giờ quay sang đổ lỗi cho nhau.

Một tuần sau, Hạnh quay lại con hẻm cũ. Không còn xe đẹp, không son đỏ. Chị ta đứng lấp ló trước cửa nhà bà Lan, giọng nghẹn ngào xin gặp. Nhưng bà Lan chỉ đứng sau cánh cửa, nói vọng ra:
“Những gì cô nhận hôm nay, chỉ là kết quả của lựa chọn của cô.”

Cánh cửa đóng lại. Hạnh ngồi thụp xuống bậc thềm, lần đầu bật khóc giữa ban ngày, trước ánh mắt lạnh lùng của hàng xóm.

Ba tháng sau, bà Lan sinh con. Một bé trai khỏe mạnh. Tin vui ấy trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của hai người còn lại.

Anh Tuấn chính thức ra tòa. Phiên xét xử không dài, vì chứng cứ quá rõ. Anh mất quyền nuôi con, phải chu cấp hàng tháng, và chỉ được gặp con theo lịch. Tài sản chia xong, anh dọn ra ngoài thuê trọ. Người đàn ông từng được xem là “trụ cột” giờ sống chật vật, danh dự không còn.

Hạnh thì thảm hơn. Công ty cho thôi việc vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Không tìm được chỗ làm mới vì tiếng xấu lan nhanh. Gia đình biết chuyện, quay lưng. Người đàn bà từng hiên ngang đòi cạo đầu chính thất giờ phải về quê, tránh mặt thiên hạ.

Một buổi chiều, bà Lan đẩy xe nôi dạo quanh xóm. Nắng dịu, gió nhẹ. Mấy bà hàng xóm mỉm cười chào, ánh mắt đầy nể phục. Không ai còn nhắc chuyện cũ bằng giọng thương hại. Người ta gọi bà là “Lan mạnh mẽ”.

Bà Lan hiểu, mình không thắng bằng nước mắt hay sự cam chịu. Bà thắng bằng sự tỉnh táo và pháp luật. Không đánh ghen, không làm ầm ĩ, nhưng mỗi bước đi đều khiến kẻ sai phải trả giá.

Có người hỏi bà:
“Chị có hả hê không?”

Bà Lan lắc đầu, nhìn đứa con đang ngủ yên:
“Tôi chỉ muốn con tôi lớn lên trong một môi trường tử tế. Những gì họ nhận được, là do họ tự chọn.”

Con hẻm lại trở về bình yên. Nhưng câu chuyện về mười phút im lặng giữa trưa nắng ấy, vẫn được nhắc lại như một bài học:
Không phải ai im lặng cũng yếu đuối. Và không phải kẻ gây ồn ào nào cũng là người chiến thắng.