Tôi phát hiện chồng ngoại tình không phải trong một khoảnh khắc kịch tính như phim truyền hình, mà bằng hai sự việc rất đời. Một buổi tối, điện thoại tôi rung lên một tin nhắn lạ: “Anh nhớ đi khám thai với em tuần sau nhé.” Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hai ngày sau, một người phụ nữ mang bầu tìm đến tận cửa tiệm hoa của tôi, hỏi thẳng không vòng vo:
“Chị là vợ anh H. phải không? Tôi đang mang thai con anh ấy.”
Tôi chết lặng. Nhưng cú sốc chưa dừng lại ở đó. Chưa đầy một tuần sau, một người phụ nữ khác chủ động hẹn gặp tôi, cũng mang thai, cũng khẳng định đứa bé là con chồng tôi, và thậm chí còn đưa ra lịch sử tin nhắn, chuyển khoản, lời hứa hẹn y hệt.
Hai người. Hai cái thai. Cùng một người đàn ông.
Chồng tôi quỳ xuống. Anh ta khóc, van xin, thề thốt rằng đó chỉ là “lầm lỡ”, rằng anh “bị cám dỗ”, rằng “chỉ yêu mình tôi”. Những lời đó, vào thời điểm ấy, nghe vô nghĩa đến lạnh người.
Gia đình hai bên lập tức ép tôi ly hôn. Ai cũng cho rằng đó là con đường duy nhất để giữ lại chút danh dự. Hai người phụ nữ kia cũng nghĩ tôi sẽ làm vậy.
Nhưng tôi nói một câu khiến tất cả sững sờ:
“Tôi không ly hôn. Tôi sẽ tổ chức một bữa cỗ.”
Ba ngày sau, tôi đứng ra đặt một nhà hàng lớn, mời đầy đủ họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp của chồng. Và đặc biệt, tôi mời cả hai người phụ nữ kia, đàng hoàng, không giấu giếm.
Họ đến. Một người ăn mặc lộng lẫy, một người lặng lẽ. Chồng tôi ngồi giữa, mặt tái mét, mồ hôi vã ra dù điều hòa bật lạnh.
Tôi đứng lên, cầm micro, giọng bình thản:
“Hôm nay tôi không công bố ly hôn. Tôi chỉ muốn mọi người nghe một sự thật.”
Tôi đưa ra từng bằng chứng. Tin nhắn. Ảnh chụp. Giấy siêu âm. Cả khán phòng im phăng phắc.
Đúng 20 phút sau, khi tôi vừa ngồi xuống, điện thoại chồng tôi reo lên.
Anh ta nghe máy, rồi đánh rơi điện thoại.
Bên ngoài nhà hàng, tiếng còi xe cảnh sát vang lên liên hồi.
Cảnh sát bước vào giữa bữa tiệc, không khí nặng nề đến nghẹt thở. Họ đọc quyết định tạm giữ chồng tôi để phục vụ điều tra về hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Không ai ngờ, kể cả anh ta.
Hai người phụ nữ ngồi đối diện tôi bật khóc. Không phải vì tình yêu tan vỡ, mà vì họ cuối cùng cũng hiểu vì sao mình bị lừa giống nhau đến thế.
Sự thật là, trước bữa cỗ, tôi đã gặp riêng từng người.
Người phụ nữ thứ nhất được chồng tôi giới thiệu là “đối tác kinh doanh”. Anh ta dụ cô góp vốn mở công ty, vẽ ra viễn cảnh lợi nhuận khổng lồ, đưa cả giấy tờ giả, con dấu giả. Cô chuyển cho anh ta gần hai tỷ đồng.
Người thứ hai còn bi kịch hơn. Anh ta hứa cưới, hứa lo cho mẹ con cô cả đời. Cô bán mảnh đất duy nhất của gia đình để đưa tiền cho anh ta “xoay vốn”. Tất cả đều được chuyển thẳng vào tài khoản đứng tên anh.
Khi cả hai tìm đến tôi, tôi không đánh ghen. Tôi chỉ hỏi đúng một câu:
“Các em có muốn anh ta phải chịu trách nhiệm không?”
Tôi hiểu rất rõ: nếu tôi ly hôn ngay, anh ta sẽ tìm cách tẩu tán tài sản, bỏ trốn, hoặc đẩy hết trách nhiệm sang những người phụ nữ kia. Tôi không cho phép điều đó xảy ra.
Tôi giữ vai trò người vợ hợp pháp. Tôi âm thầm thu thập sao kê, hợp đồng, tin nhắn, ghi âm. Tôi khuyên hai người phụ nữ kia làm đơn tố cáo. Bữa tiệc hôm đó chính là cái bẫy cuối cùng, nơi anh ta không thể chối cãi, không thể chạy trốn.
Khi cảnh sát còng tay anh, anh gào lên trong tuyệt vọng:
“Cô độc ác quá! Tôi là chồng cô mà!”
Tôi nhìn anh, lần đầu tiên không còn đau:
“Chính vì anh là chồng tôi, nên tôi mới không để anh thoát.”
Sau hôm đó, tôi về nhà một mình. Không khóc. Không la hét. Tôi ngủ một giấc dài chưa từng có trong nhiều năm.
Ba tháng sau, tòa tuyên án. Anh ta lĩnh án tù. Tôi vẫn chưa nộp đơn ly hôn.
Không phải vì còn yêu.
Mà vì tôi muốn mọi thứ kết thúc đúng thứ tự.
Chỉ khi bản án có hiệu lực, tôi mới nộp đơn ly hôn. Không tranh chấp tài sản. Không đòi bồi thường. Tôi chỉ ký giấy và rời đi, nhẹ nhàng như chưa từng gắn bó mười năm.
Nhiều người trách tôi: sao không làm sớm hơn cho đỡ đau. Nhưng chỉ tôi mới hiểu, nếu làm sớm, hậu quả sẽ đổ hết lên đầu những người phụ nữ kia và những đứa trẻ chưa chào đời.
Hai người phụ nữ sinh con cách nhau chưa đầy một tháng. Tôi đến thăm họ. Không phải để khoe chiến thắng, mà để nói một câu rất đơn giản:
“Chuyện cũ khép lại rồi. Các em sống tốt nhé.”
Chúng tôi không thân. Nhưng giữa chúng tôi có một sự thấu hiểu kỳ lạ. Cùng là nạn nhân của một người đàn ông biết dùng tình cảm để lừa tiền.
Cuộc sống của tôi sau ly hôn không rực rỡ ngay. Nhưng nó bình yên. Tôi làm việc, chăm sóc bản thân, học cách tin lại vào chính mình.
Có người hỏi tôi:
“Nếu quay lại thời điểm đó, chị có làm khác không?”
Tôi trả lời:
“Không.”
Bởi tôi đã hiểu một điều: không phải lúc nào phản ứng nhanh cũng là phản ứng đúng. Có những lúc, nhẫn nhịn không phải là yếu đuối, mà là đang chờ thời điểm để kết thúc mọi thứ một cách triệt để.
Ngoại tình đã đau.
Nhưng bị lừa cả tình lẫn tiền còn đau hơn.
Tôi không chọn tha thứ.
Tôi chọn công bằng.
Và đó là cách tôi khép lại cuộc hôn nhân của mình – không nước mắt, không ồn ào, nhưng đủ để kẻ sai không thể trốn tránh hậu quả.



