Tôi đã đặt một ca/mera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng k/inh t/ởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua…

Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua…

Tôi tên Lan, 32 tu/ổi, lấy chồng được 7 năm. Nhà chồng tôi ở chung một căn nhà 3 tầng, mẹ chồng — bà Hường, tính vốn soi mói, hay lục lọi tủ của vợ chồng tôi với lý do “coi có thiếu đồ đạc gì không”.

Tôi không tin tưởng bà lắm, nhất là từ ngày tôi phát hiện mất hai chiếc vòng vàng mẹ ruột cho trước khi cưới. Hỏi thì bà cười hềnh hệch bảo:
“Nhà này làm gì có trộm?”

Tôi ng-hi quá, bèn đặt một camera siêu nhỏ giấu sau chậu cây trong phòng, hướng thẳng vào tủ quần áo — định bụng theo dõi vài ngày để bắt tại trận.

Tôi thậm chí còn bật chế độ gửi thông báo khi camera phát hiện chuyển động.

Ba ngày sau.

Đang làm ở công ty thì điện thoại rung liên tục: Camera phát hiện chuyển động trong phòng.

Tôi mở ra xem.

Đúng như tôi nghĩ:
Bà Hường bước vào, đảo mắt, rồi bắt đầu mở tủ tôi lục từng ngăn.

“Tốt rồi, bắt được rồi nhé,” tôi lầm bầm.

Nhưng chưa đầy 20 giây sau…

Cảnh tượng trên màn hình khiến tôi lạnh cả sống lưng.

**KHÔNG PHẢI MẸ CHỒNG.

MÀ LÀ CHỒNG TÔI.**

Anh Dũng — chồng tôi — xuất hiện từ phía cửa. Anh nhìn quanh rồi rón rén khóa cửa lại.

Tôi tưởng anh quay về nhà giữa giờ làm, nhưng điều tiếp theo xảy ra khiến tôi muốn n-ôn.

Anh đi đến bên cạnh mẹ tôi, thì thầm gì đó. Bà gật đầu, nhếch mép cười và cảnh tượng sau đó là..

Tôi run đến mức suýt làm rơi điện thoại.

Trên màn hình, anh Dũng đứng sát bên mẹ anh. Không phải dáng vẻ của một người con rể vô tình bắt gặp mẹ vợ… mà là sự quen thuộc đến đáng sợ.

Anh cúi đầu thì thầm:
“Lần này bà nhớ lấy hết đi. Cô ta nghi rồi.”

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Mẹ chồng tôi cười khẩy, giọng nhỏ nhưng đủ để camera thu rõ:
“Yên tâm. Nó ngu lắm. Bao năm nay có biết gì đâu.”

Bao năm nay?

Tôi chết lặng.

Tôi nhìn thấy anh Dũng mở ngăn tủ bí mật — nơi tôi giấu vàng, sổ tiết kiệm, cả tiền mặt tôi để dành từ trước khi cưới.
Anh không hề lục lọi bừa bãi.

Anh biết chính xác từng chỗ.

Mẹ chồng đứng bên, đếm từng món, bỏ vào túi vải đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Còn thiếu cái vòng ngọc,” bà nói.

Anh Dũng đáp ngay, không cần nghĩ:
“Trong hộp mỹ phẩm, ngăn dưới cùng.”

Tôi bật khóc.

Hóa ra 7 năm hôn nhân, tôi không phải sống với chồng —
mà sống chung với hai kẻ đồng lõa.

Camera vẫn ghi.

Trước khi rời đi, anh Dũng quay lại, nhìn thẳng về phía chậu cây.

Tôi thót tim.

Anh đứng yên vài giây… rồi lắc đầu:
“Không có camera đâu, mẹ. Em Lan nó nhát, làm sao dám.”

Tôi cắn chặt môi đến bật máu.

Anh không biết rằng, tôi đang nhìn anh — từ nơi anh không bao giờ ngờ tới.

Tối hôm đó, tôi vẫn về nhà, nấu cơm, cười nói như chưa có gì xảy ra.

Anh Dũng hỏi:
“Hôm nay em mệt à?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, dịu dàng:
“Không. Em chỉ đang nghĩ… mình tin người khác dễ quá.”

Anh khựng lại trong nửa giây.

Chỉ nửa giây thôi. Nhưng tôi thấy.

Ba ngày sau, tôi hành động.

Tôi sao lưu toàn bộ dữ liệu camera, gửi cho email riêng, USB, và một người bạn làm luật sư.
Tôi lặng lẽ chuyển toàn bộ tài sản đứng tên tôi về cho mẹ ruột.

Rồi tôi đặt lại camera — lần này không giấu.

Tôi để hở một hộp nữ trang mới mua, đặt ngay giữa tủ.

Đêm đó, đúng như tôi đoán.

Cửa phòng lại mở.

Lần này không chỉ có hai người.

Mà là ba — cả em gái chồng.

Tôi đứng ngoài cửa, tay run run bật điện.

Ánh đèn sáng trưng.

Ba gương mặt tái mét.

Tôi mở điện thoại, bật video đã ghi:
“Các người muốn xem mình đã làm gì suốt 10 năm qua không?”

Mẹ chồng tôi ngã quỵ.

Anh Dũng lắp bắp:
“Lan… nghe anh giải thích…”

Tôi cười.

Nụ cười bình thản nhất đời tôi.

“Không cần. Em chỉ cần tòa án nghe là đủ.”

Phiên tòa diễn ra vào một buổi sáng mưa tầm tã.

Tôi ngồi thẳng lưng, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.
Không trang điểm.
Không nước mắt.

Bên kia phòng xử, anh Dũng cúi đầu, hai tay đan vào nhau run rẩy.
Mẹ chồng tôi — bà Hường — già đi cả chục tuổi chỉ sau vài tháng.
Còn em gái chồng thì liên tục ngoái nhìn tôi, ánh mắt hoảng loạn.

Luật sư của tôi bật đoạn video.

Cả phòng xử lặng như tờ.

Giọng bà Hường vang lên rõ ràng:

“Nó ngu lắm. Bao năm nay có biết gì đâu.”

Tôi nghe mà tim không còn đau nữa.
Chỉ thấy… nhẹ.

Thẩm phán hỏi:
“Bị cáo Dũng, anh có thừa nhận việc cấu kết chiếm đoạt tài sản riêng của vợ trong suốt nhiều năm không?”

Anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe:
“Tôi… tôi chỉ nghĩ đó là tiền trong nhà. Mẹ tôi bảo giữ hộ…”

Tôi bật cười khẽ.

Luật sư tôi đứng dậy:
“Thưa tòa, toàn bộ tài sản bị chiếm đoạt đều là tài sản riêng trước hôn nhân, có giấy tờ đầy đủ.
Và bị cáo đã lén lắp khóa phụ, mở tủ trái phép, tẩu tán tài sản có hệ thống trong thời gian dài.”

“Không phải một lần.
Mà là mười năm.”

Mười năm.

Cả phòng xử xôn xao

  • Mẹ chồng tôi bị tuyên án treo, bồi thường toàn bộ số tài sản chiếm đoạt.

  • Em gái chồng bị xử phạt hành chính.

  • Anh Dũng… bị kết luận vi phạm nghĩa vụ hôn nhân nghiêm trọng, mất quyền yêu cầu chia tài sản.

Khi thẩm phán hỏi tôi:
“Chị Lan, chị có muốn nói gì trước khi tòa kết thúc không?”

Tôi đứng dậy.

Nhìn thẳng vào anh Dũng.

“Suốt 7 năm, tôi tưởng mình có gia đình.
Hóa ra, tôi chỉ là két sắt biết nấu cơm.”

Cả phòng xử im phăng phắc.

“Tôi không hận nữa.
Chỉ thấy may mắn vì đã kịp mở mắt.”

Tôi chuyển ra ngoài sống.

Căn nhà 3 tầng ấy… tôi không quay lại nữa.

Nghe nói sau đó:

  • Bà Hường bệnh liên miên.

  • Anh Dũng bị công ty cho nghỉ việc.

  • Gia đình chồng bán nhà trả nợ.

Còn tôi?

Tôi mở lại tiệm hoa nhỏ từng mơ ước.
Sáng cắm hoa.
Chiều pha trà.
Tối ngủ ngon.

Lần đầu tiên sau 10 năm…
tôi khóa cửa phòng mà không cần sợ ai mở trộm.