Cô gái đứng trước mặt tôi khoảng ngoài ba mươi, gương mặt thanh tú nhưng phảng phất nét mệt mỏi. Ánh mắt cô ta thoáng giật mình khi thấy tôi, giống như đã biết trước sẽ có ngày này.
“Tìm ai vậy chị?” – cô hỏi, giọng nhỏ.
Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Cho tôi gặp chị Hồng.”
Cô gái im lặng vài giây, rồi mỉm cười buồn:
“Chị vào đi.”
Bước chân tôi như dính chặt xuống nền đất. Trong căn nhà nhỏ gọn gàng, mọi thứ đều rất quen. Chiếc ghế gỗ nơi góc nhà, cái quạt đứng cũ kỹ, cả bức ảnh treo trên tường… tim tôi đập mạnh đến mức tai ù đi.
Trong ảnh là chồng tôi – lúc còn rất trẻ – đang đứng cạnh một cô gái… chính là người trước mặt tôi, nhưng trẻ hơn rất nhiều. Họ đứng sát nhau, ánh mắt không phải của anh em ruột.
Tôi quay phắt lại:
“Cô là ai?”
Cô ấy khẽ thở dài, như trút bỏ một gánh nặng đè nén suốt nhiều năm:
“Em không phải chị gái anh ấy.”
Cả người tôi run lên.
“Em là… người yêu cũ của anh ấy.”
Không khí đặc quánh lại. Tôi bám vào thành ghế để không ngã xuống. Trong đầu tôi hàng nghìn câu hỏi va đập hỗn loạn.
“Vậy… ‘chị Hồng’ là ai?” – tôi gần như gào lên.
Cô ta cúi đầu:
“Là cái tên gia đình anh ấy đặt cho em… để che mắt thiên hạ.”
Tôi cười khan, nước mắt trào ra:
“Che mắt tôi à?”
Cô gái lắc đầu:
“Không. Che mắt cả dòng họ.”
Rồi cô kể.
Nhiều năm trước, cô và chồng tôi yêu nhau. Nhưng gia đình anh phản đối kịch liệt vì cô xuất thân nghèo, lại từng có một đời chồng và… một đứa con riêng. Khi chuyện bị phát hiện, ba mẹ chồng tôi buộc anh phải cắt đứt, nếu không sẽ từ mặt.
Anh chọn cưới tôi – một cô gái “môn đăng hộ đối”.
Nhưng anh không bỏ được cô ấy.
Đứa trẻ kia… là con của anh.
15 triệu mỗi tháng không phải nuôi “chị gái”.
Mà là nuôi một gia đình bí mật.
Tôi không nhớ mình rời khỏi căn nhà đó bằng cách nào. Chỉ biết khi ngồi trên xe khách trở về thành phố, tôi nôn liên tục, tim đau đến mức không thở nổi.
Bao nhiêu ký ức hiện về như trò cười cay đắng.
Những lần anh nói tăng ca.
Những cuối tuần anh bảo về quê thăm bố mẹ.
Những cuộc gọi anh nghe lén lút ngoài ban công.
Hóa ra, tôi chưa từng là người phụ nữ duy nhất trong cuộc hôn nhân này.
Đêm đó, khi anh về nhà, tôi đặt trước mặt anh bản sao kê ngân hàng và bức ảnh chụp trong căn nhà nhỏ có giàn hoa giấy tím.
Anh sụp xuống.
Không chối. Không biện minh. Chỉ khóc.
“Anh xin lỗi… Anh không đủ can đảm để nói sự thật.”
Tôi hỏi anh một câu duy nhất:
“Anh còn yêu tôi không?”
Anh im lặng rất lâu. Rồi lắc đầu.
Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã thua – không phải thua một người đàn bà khác, mà thua sự dối trá kéo dài suốt cuộc hôn nhân.
Tôi nộp đơn ly hôn sau một tuần.
Ba mẹ chồng đến van xin. Họ nói:
“Con thông cảm, nó là máu mủ…”
Tôi cười nhạt:
“Còn con thì sao? Con là gì trong câu chuyện này?”
Tôi rời đi với hai bàn tay trắng, nhưng ít nhất trái tim tôi không còn sống trong lừa dối.
Vài năm sau, tôi nghe tin anh sống hẳn với người phụ nữ kia. Còn tôi, bắt đầu lại từ đầu, chậm rãi nhưng bình yên.
Có những bí mật, khi được phơi bày, sẽ phá nát một gia đình.
Nhưng có những sự thật, nếu không biết, cả đời ta sẽ sống như một kẻ bị bịt mắt.



