Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ giám đốc, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ…

Buổi sáng ở con phố nhỏ quận ven thành phố vẫn ồn ào như mọi ngày. Ông Ba – một ông lão ngoài sáu mươi, lưng đã còng, đẩy chiếc xe rau cũ kỹ đến góc quen thuộc trước tòa nhà văn phòng cao tầng. Mớ rau trên xe không nhiều, chủ yếu là rau muống, cải xanh và vài bó hành lá – thành quả của buổi dậy từ ba giờ sáng ở chợ đầu mối.

Khi ông Ba vừa dựng xe sát lề đường, một chiếc siêu xe màu trắng ngà lướt tới, dừng ngay trước sảnh. Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống trong bộ vest xám, dáng vẻ lạnh lùng, tự tin. Đó là bà Linh – nữ giám đốc trẻ, nổi tiếng khó tính và quyết đoán.

Do sơ ý, khi ông Ba xoay xe rau để tránh dòng người, một góc kim loại ở thùng xe cạ nhẹ vào thân siêu xe. Âm thanh “két” khô khốc vang lên. Ông Ba giật mình, mặt tái đi. Trên lớp sơn bóng loáng của chiếc xe xuất hiện một vết xước dài chừng một gang tay.

“Ông làm cái gì vậy hả?” – giọng bà Linh sắc lạnh. Nhân viên bảo vệ và vài người xung quanh lập tức chú ý.

Ông Ba cuống quýt cúi đầu xin lỗi, hai tay run run. “Cô ơi, tôi… tôi không để ý. Cho tôi xin lỗi, tôi bán rau nghèo lắm…”

Bà Linh nhìn vết xước, ánh mắt tối lại. “Ông có biết xe này bao nhiêu tiền không? Một vết xước thế này cũng phải sơn lại, ít nhất vài chục triệu.”

Nghe đến con số đó, chân ông Ba như khuỵu xuống. Cả đời bán rau, số tiền ấy với ông là không tưởng. Ông lục túi, chỉ có vài trăm nghìn tiền lẻ. “Cô cho tôi xin khất… hay trừ dần vào tiền rau…”

Bà Linh khoanh tay, im lặng vài giây, rồi lạnh lùng: “Không được. Gọi người nhà ông ra đây giải quyết.”

Đám đông xì xào. Có người thương cảm, có người tò mò. Ông Ba đứng giữa ánh nhìn soi mói, cảm giác tủi nhục dâng lên. Sau một lúc do dự, ông lấy chiếc điện thoại cũ kỹ ra. Tay ông run đến mức phải bấm số hai lần mới đúng.

“Con à…” – giọng ông nghẹn lại – “Ba gặp chuyện rồi…”

Ở đầu dây bên kia, người con trai chỉ đáp ngắn gọn: “Ba chờ con. Con tới ngay.”

Bà Linh nhếch môi, vẻ khó chịu. Bà nghĩ đơn giản: cùng lắm là một người lao động nghèo khác đến xin xỏ. Nhưng bà không ngờ, cuộc điện thoại ấy lại mở ra một chuỗi sự việc khiến chính bà phải nhìn lại cách mình đối xử với người khác…

Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe bảy chỗ màu đen dừng lại trước tòa nhà. Trái ngược với vẻ hào nhoáng của chiếc siêu xe lúc nãy, chiếc xe này trông khá giản dị nhưng gọn gàng. Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi bước xuống. Anh mặc áo sơ mi xanh đậm, quần tây, dáng cao, gương mặt điềm tĩnh.

“Ba.” – anh bước nhanh tới, đỡ lấy ông Ba đang đứng co ro bên xe rau.

Ông Ba thở phào khi thấy con. “Ba lỡ làm xước xe của cô giám đốc này…”

Người đàn ông quay sang bà Linh, cúi đầu chào lịch sự. “Tôi là con trai ông. Tôi xin lỗi vì sự bất cẩn của ba tôi.”

Bà Linh liếc nhìn từ đầu đến chân người đàn ông trước mặt. Cách ăn nói và phong thái của anh khiến bà hơi bất ngờ. Không giống hình dung của bà về một người con của ông lão bán rau.

“Anh định giải quyết thế nào?” – bà hỏi.

Người đàn ông bình tĩnh: “Trước hết, cho tôi xem vết xước.”

Anh cúi xuống quan sát rất kỹ. “Vết này chỉ xước lớp sơn ngoài, chưa ảnh hưởng đến thân xe. Nếu đánh bóng và xử lý đúng cách, chi phí sẽ không quá cao.”

Bà Linh cau mày. “Anh là thợ xe à?”

“Không.” – anh mỉm cười nhẹ – “Tôi làm trong ngành kỹ thuật, từng tham gia vài dự án liên quan đến ô tô. Tôi biết rõ mức độ hư hại.”

Anh quay sang ba mình. “Ba đừng lo.”

Rồi anh tiếp tục nói với bà Linh: “Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm chi phí sửa chữa hợp lý. Nhưng tôi mong cô hiểu, đây là tai nạn ngoài ý muốn.”

Một nhân viên bảo vệ chen vào: “Xe này là xe mới, cô Linh rất kỹ.”

Bà Linh im lặng, ánh mắt dao động. Bà bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt: người đàn ông này không van xin, cũng không tỏ thái độ đối đầu. Anh nói chuyện bằng lý lẽ và sự tôn trọng.

“Anh làm ở đâu?” – bà Linh hỏi, như vô thức.

“Hiện tôi đang quản lý một công ty cung ứng thiết bị kỹ thuật.” – anh trả lời ngắn gọn.

Một vài nhân viên trong tòa nhà thì thầm. Có người nhận ra anh, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Có phải anh là người vừa trúng gói thầu cung cấp hệ thống cho tập đoàn Minh Khôi không?” – một người hỏi nhỏ.

Người đàn ông gật đầu nhẹ, không nói thêm.

Bà Linh sững lại. Tập đoàn Minh Khôi chính là đối tác chiến lược mà công ty bà đang cố gắng tiếp cận. Không khí xung quanh bỗng trở nên khác hẳn. Bà nhìn lại ông Ba – ông lão gầy gò, quần áo bạc màu – rồi nhìn người con trai đứng cạnh với vẻ chững chạc, tự tin.

Lần đầu tiên, bà Linh cảm thấy mình đã vội vàng phán xét chỉ qua vẻ bề ngoài.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Người con trai bất ngờ nói thêm một điều khiến tất cả xung quanh lặng đi…

Người con trai hít một hơi sâu rồi nói chậm rãi: “Thật ra, tôi từng khuyên ba tôi nghỉ bán rau nhiều lần. Nhưng ba nói, còn sức thì còn làm. Ba không muốn phụ thuộc vào con cái.”

Ông Ba cúi đầu, giọng nhỏ: “Ba quen rồi.”

Câu nói đơn giản ấy khiến vài người xung quanh chạnh lòng. Bà Linh nhìn ông Ba, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Hình ảnh người cha của bà năm xưa – cũng từng lam lũ, cũng từng đẩy xe hàng rong nuôi con – bất chợt hiện về.

Bà Linh thở dài. “Chi phí sửa xe… để tôi tự xử lý.”

Mọi người ồ lên. Ông Ba hoảng hốt xua tay: “Không được đâu cô ơi, lỗi tại tôi…”

Bà Linh lắc đầu. “Ông đã xin lỗi, và tôi thấy ông không cố ý. Hơn nữa…” – bà ngập ngừng – “có những thứ không thể đo bằng tiền.”

Người con trai nhìn bà Linh, ánh mắt có phần bất ngờ, rồi gật đầu: “Cảm ơn cô.”

Bà Linh quay sang anh: “Nếu có thể, tôi muốn nói chuyện thêm với anh… về dự án hợp tác.”

Anh mỉm cười: “Tôi sẵn sàng. Nhưng không phải vì chuyện này.”

Cuộc trò chuyện kết thúc trong không khí nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc ban đầu. Ông Ba dắt xe rau rời đi, lưng vẫn còng nhưng bước chân có vẻ vững hơn. Trước khi đi, bà Linh gọi ông lại, mua hết số rau còn lại, trả tiền dư mà không lấy lại.

Ông Ba rưng rưng nước mắt. “Cô tốt quá…”

Bà Linh chỉ đáp: “Chúc ông buôn may bán đắt.”

Buổi chiều hôm đó, trong phòng làm việc, bà Linh ngồi trầm ngâm rất lâu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, bà tự hỏi: mình đã bao lần vô tình làm tổn thương người khác chỉ vì địa vị và tiền bạc?

Vài tuần sau, công ty của bà chính thức ký hợp đồng hợp tác với công ty của người con trai ông Ba – không phải vì mối quan hệ, mà vì năng lực thật sự. Trong buổi ký kết, bà Linh bất ngờ thấy ông Ba đứng bên ngoài, vẫn với xe rau quen thuộc.

Bà bước ra, cúi đầu chào ông lão. Một hành động nhỏ, nhưng khiến ông Ba sững người, còn những người xung quanh thì lặng đi.

Vết xước trên chiếc siêu xe đã được xử lý từ lâu, không còn dấu vết. Nhưng “vết xước” trong suy nghĩ của bà Linh thì đã để lại một bài học sâu sắc – rằng đằng sau vẻ ngoài giản dị của một con người, có thể là cả một câu chuyện đáng để tôn trọng.