Mười năm qua, tôi mặc kệ chồng và bồ của anh ta sống như một gia đình thật sự.
Họ cùng nhau đi làm mỗi sáng, cùng nhau về mỗi tối. Họ ăn chung mâm, bàn chung chuyện công ty, bàn cả tương lai. Còn tôi, người vợ hợp pháp, chỉ xuất hiện như một cái bóng đúng nghĩa pháp lý. Tôi không ghen, không đánh ghen, không làm ầm ĩ. Tôi để mặc họ.
Không phải vì tôi cao thượng.
Mà vì tôi thực tế.
Công ty này là do tôi gây dựng từ hai bàn tay trắng. Chồng tôi chỉ là người tôi đưa vào để “đứng tên cho đẹp”, còn cô ta – người tình của anh – lại có năng lực quản trị rất tốt. Họ bổ sung cho nhau hoàn hảo. Tôi lùi lại, giữ cổ phần chi phối, để họ làm điều họ giỏi nhất: kiếm tiền.
Và họ đã không làm tôi thất vọng.
Công ty lên sàn. Cổ phiếu tăng. Tài khoản của tôi mỗi năm dày thêm vài con số 0. Tôi không cần đến văn phòng, không cần họp hành, chỉ cần ngồi ký giấy và nhận tiền.
Tôi từng nghĩ mình là người thắng cuộc.
Cho đến ngày họ mang đứa con trai ra ánh sáng.
Thằng bé khoảng tám tuổi, gương mặt sáng sủa, thông minh, mang họ chồng tôi. Trong bữa tiệc gia đình tổ chức rất đàng hoàng, chồng tôi giới thiệu nó trước họ hàng bằng giọng bình thản đến tàn nhẫn:
“Đây là con trai tôi.”
Không một lời xin lỗi. Không một lời giải thích.
Sau bữa tiệc, khi khách khứa đã về hết, anh ta ngồi đối diện tôi, rót trà, nói chuyện như bàn công việc:
“Anh muốn chuyển căn nhà đứng tên em cho thằng bé. Gần trường quốc tế, tiện đi học.”
Căn nhà đó là tài sản riêng của tôi. Mua trước hôn nhân. Đứng tên tôi. Pháp luật bảo vệ tuyệt đối.
Tôi nhìn anh ta, rồi nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh anh – mẹ của đứa trẻ. Cô ta không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy tự tin. Đứa bé ngồi giữa hai người, cười vô tư, như thể họ là một gia đình hợp pháp từ lâu.
Ba người họ cười nói hạnh phúc.
Còn tôi, lần đầu tiên sau mười năm… cảm thấy mình không còn đứng ngoài cuộc nữa.
Tôi hiểu ra một điều rất muộn:
Tôi không phải người thắng.
Tôi chỉ là người tạm thời chưa bị loại khỏi bàn cờ.
Và nếu tôi không làm gì, bước tiếp theo sẽ là tôi biến mất hoàn toàn.
Tôi đặt chén trà xuống, mỉm cười:
“Để tôi suy nghĩ.”
Nhưng trong đầu tôi, một kế hoạch khác đã bắt đầu hình thành.
Tôi không từ chối ngay.
Người ta hay nghĩ phản kháng là phải ồn ào, phải khóc lóc, phải đập bàn. Nhưng tôi hiểu rất rõ: với hai người kia, cảm xúc không còn tác dụng. Chỉ có lợi ích và pháp lý mới khiến họ dừng lại.
Tôi bắt đầu bằng việc… quan tâm.
Tôi hỏi han việc học của đứa bé. Tôi đề nghị đưa nó đi khám sức khỏe định kỳ. Tôi thậm chí còn chủ động đề xuất lập quỹ giáo dục cho nó bằng tiền cổ tức của tôi.
Chồng tôi ngạc nhiên. Người tình của anh ta bắt đầu lơ là cảnh giác.
Họ nghĩ tôi đã chấp nhận.
Trong khi đó, tôi âm thầm làm những việc khác.
Tôi rà soát toàn bộ hồ sơ pháp lý của công ty. Tôi phát hiện ra một điều thú vị: trong quá trình đưa công ty lên sàn, có những khoản chuyển nhượng cổ phần nội bộ được thực hiện rất vội vàng. Một số chữ ký dùng bản scan. Một vài quyết định quan trọng không có biên bản họp hợp lệ.
Không phải sai phạm lớn, nhưng đủ để gây rắc rối nếu bị soi kỹ.
Tôi gặp luật sư riêng. Không nói về ly hôn. Tôi chỉ hỏi: “Nếu một cổ đông lớn rút vốn đột ngột thì chuyện gì xảy ra?”
Câu trả lời khiến tôi mỉm cười.
Cùng lúc đó, tôi cũng xem lại di chúc của mình. Tôi sửa một điều rất nhỏ: toàn bộ tài sản cá nhân của tôi sẽ được đưa vào quỹ từ thiện gia đình nếu tôi qua đời trước chồng.
Không cho anh ta. Không cho đứa trẻ.
Tôi không cần dùng nó. Tôi chỉ cần để nó tồn tại.
Một buổi tối, chồng tôi nhắc lại chuyện căn nhà.
“Em nghĩ sao rồi?”
Tôi gật đầu:
“Cho thằng bé ở cũng được. Nhưng anh ký giúp em mấy giấy tờ này đã.”
Đó là giấy ủy quyền điều hành một phần cổ phần của tôi trong công ty – tạm thời. Lý do tôi đưa ra rất hợp lý: “Em muốn nghỉ ngơi, không muốn dính đến pháp lý nữa.”
Anh ta do dự. Người phụ nữ kia nhìn anh ta, gật đầu nhẹ.
Họ ký.
Ngay tuần sau, tôi kích hoạt điều khoản rút vốn.
Thị trường chao đảo. Cổ phiếu công ty sụt nhẹ nhưng đủ để ban điều hành hoảng loạn. Đối tác gọi điện liên tục. Chồng tôi lần đầu tiên trong mười năm bước vào phòng tôi với vẻ mặt không còn bình tĩnh.
“Em đang làm gì vậy?”
Tôi nhìn anh ta, vẫn giọng nhẹ nhàng:
“Em chỉ đang bảo vệ những gì là của mình.”
Người phụ nữ kia bắt đầu hiểu ra. Ánh mắt tự tin của cô ta biến mất.
Lúc này, tôi mới nói điều quan trọng nhất:
“Căn nhà đó, tôi không cho.
Công ty này, tôi không buông.
Còn hai người… nên chuẩn bị tinh thần.”
Chồng tôi đề nghị nói chuyện hòa giải.
Anh ta đưa ra đủ thứ: tình nghĩa vợ chồng, công lao mười năm, tương lai của đứa trẻ. Người phụ nữ kia khóc. Lần đầu tiên tôi thấy cô ta khóc trước mặt tôi.
Nhưng tôi không còn mềm lòng.
Tôi không ghét đứa bé. Nó không có lỗi. Nhưng lỗi của người lớn không thể bắt tôi trả thay.
Tôi đưa ra hai lựa chọn rất rõ ràng.
Một: Ly hôn trong hòa bình. Tôi giữ toàn bộ tài sản cá nhân, giữ cổ phần chi phối. Chồng tôi tiếp tục điều hành công ty với tư cách thuê quản lý. Không động vào tài sản của tôi.
Hai: Tôi công khai toàn bộ hồ sơ pháp lý lên hội đồng quản trị và ủy ban kiểm soát. Kết quả thế nào, không ai đoán trước được.
Chồng tôi im lặng rất lâu.
Cuối cùng, anh ta chọn phương án một.
Ly hôn diễn ra nhanh gọn. Không ồn ào. Không tranh chấp tài sản. Tôi ký giấy trong trạng thái bình thản đến chính tôi cũng bất ngờ.
Sau ly hôn, người phụ nữ kia chính thức bước vào vị trí “bà chủ”. Nhưng tôi biết rõ: vị trí đó không hề vững vàng. Không có cổ phần chi phối, không có quyền quyết định cuối cùng, cô ta chỉ là người làm thuê cao cấp.
Còn tôi?
Tôi chuyển ra nước ngoài một thời gian. Vẫn nhận cổ tức. Vẫn theo dõi công ty từ xa. Không cần xuất hiện.
Một năm sau, tôi nghe tin họ chia tay.
Áp lực, tiền bạc, quyền lực – những thứ từng gắn kết họ – cũng chính là thứ làm họ tan vỡ. Đứa bé được đưa về sống với ông bà nội. Chồng cũ của tôi già đi trông thấy.
Có lần anh ta nhắn tin:
“Nếu ngày đó em phản đối sớm hơn, có lẽ mọi thứ đã khác.”
Tôi không trả lời.
Vì tôi hiểu một điều rất rõ:
Không phải im lặng là cao thượng.
Cũng không phải nhẫn nhịn là khôn ngoan.
Tôi đã từng nghĩ mình thắng vì tôi có tiền.
Nhưng đến cuối cùng, thứ tôi giữ được không phải là tiền,
mà là quyền lựa chọn đứng dậy đúng lúc.
Người thắng cuộc không phải kẻ cười sau cùng.
Mà là người biết khi nào nên rời khỏi bàn chơi mà vẫn giữ được tất cả những gì thuộc về mình.



