Nửa đêm chuông điện thoại réo vang, giọng mẹ chồng lạnh tanh vang lên giữa bóng tối: “Con c:uố;n g-ó:i đồ, sáng mai về nhà mẹ đẻ ở đúng 1 tuần. Ngay lập tức.” Tôi chết lặng, tim đập loạn nhịp khi biết chồng đang đi công tác xa. Không một lời giải thích. Không một lý do. Vì sao lại đúng lúc này?

Nửa đêm, chuông điện thoại réo vang chát chúa giữa căn phòng tối om. Tôi giật mình choàng dậy, tim đập thình thịch như vừa rơi từ trên cao xuống. Đồng hồ chỉ đúng 0 giờ 17 phút. Người gọi là mẹ chồng.

Tôi do dự vài giây rồi mới run run bắt máy. Chưa kịp lên tiếng, giọng bà đã vang lên, lạnh tanh, sắc như dao:
“Con cuốn gói đồ đạc, sáng mai về nhà mẹ đẻ đúng một tuần. Ngay lập tức.”

Tôi chết lặng. Cổ họng nghẹn cứng, phải mất vài giây mới thốt ra được một câu yếu ớt:
“Dạ… mẹ cho con hỏi… vì sao ạ?”

Đầu dây bên kia im lặng đúng ba giây, rồi bà đáp ngắn gọn:
“Không cần hỏi. Cứ làm đúng như mẹ nói.”

Cuộc gọi kết thúc bằng tiếng “tút” khô khốc. Tôi ngồi thẫn thờ trên giường, tay vẫn cầm điện thoại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Chồng tôi đang đi công tác ở Đà Nẵng, phải ba ngày nữa mới về. Tôi hoàn toàn đơn độc.

Suốt hai năm làm dâu, tôi chưa từng cãi lời mẹ chồng. Tôi biết bà nghiêm khắc, gia trưởng, nhưng chưa bao giờ đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy. Không lý do. Không giải thích. Chỉ một mệnh lệnh lạnh lùng giữa đêm khuya.

Tôi nhìn sang phía giường bên cạnh – chỗ chồng thường nằm – trống trải đến đáng sợ. Tôi muốn gọi cho anh, nhưng lại sợ. Sợ anh khó xử. Sợ anh nghĩ tôi làm sai điều gì đó. Sợ chính mình không chịu nổi sự thật nếu có.

Gần sáng, tôi lặng lẽ thu xếp đồ. Chỉ mang theo quần áo cần thiết và một ít giấy tờ. Mẹ chồng vẫn ngủ say trong phòng bà, như thể cuộc gọi đêm qua chưa từng tồn tại. Tôi bước ra khỏi căn nhà ấy với cảm giác vừa tủi thân vừa hoang mang, như một kẻ có tội nhưng không biết mình sai ở đâu.

Trên chuyến xe về nhà mẹ đẻ, đầu óc tôi rối bời. Vì sao lại là đúng một tuần? Vì sao lại đúng lúc chồng tôi đi vắng? Và điều gì đang chờ tôi ở phía trước?

Tôi không hề biết rằng, cuộc gọi nửa đêm ấy chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự thật khiến cả cuộc hôn nhân của tôi đứng bên bờ vực sụp đổ…

Mẹ tôi mở cửa lúc mới hơn sáu giờ sáng, vừa thấy tôi kéo vali đứng trước cổng đã hốt hoảng.
“Ủa, sao con về sớm vậy? Hai đứa cãi nhau à?”

Tôi lắc đầu, cố nén nước mắt. Tôi không muốn nói ra, không muốn mẹ lo lắng. Chỉ bảo rằng mẹ chồng muốn tôi về chơi vài hôm. Nhưng mẹ tôi hiểu tôi hơn tôi tưởng. Bà nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi rồi thở dài, không hỏi thêm.

Ba ngày đầu trôi qua nặng nề. Chồng tôi gọi điện liên tục, giọng lo lắng. Tôi kể lại nguyên văn lời mẹ chồng nói. Anh im lặng rất lâu, rồi bảo:
“Để anh hỏi mẹ.”

Nhưng mãi đến tối ngày thứ tư, anh mới gọi lại. Giọng anh trầm xuống, khác hẳn mọi khi.
“Mẹ nói… mẹ cần thời gian kiểm tra một số chuyện trong nhà. Em cứ ở yên bên đó.”

“Chuyện gì?” – tôi hỏi, tim như bị bóp nghẹt.
“Anh… cũng chưa rõ.” – anh trả lời lấp lửng.

Sự mập mờ ấy khiến tôi mất ngủ suốt mấy đêm liền. Tôi bắt đầu nhớ lại những chi tiết tưởng như vô nghĩa: ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi khi tôi mang thai ba tháng, những lần bà hỏi dò về tiền bạc, về sổ tiết kiệm của hai vợ chồng. Tôi chưa từng giấu giếm điều gì. Vậy thì bà nghi ngờ tôi điều gì?

Ngày thứ sáu, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Là em chồng. Giọng nó nhỏ và gấp gáp:
“Chị… chị có biết mẹ đang làm gì không?”

Tôi bàng hoàng khi nghe nó kể rằng mẹ chồng đang đi xác minh một chuyện liên quan đến căn nhà mà vợ chồng tôi đang ở – căn nhà đứng tên chồng tôi, nhưng tiền mua phần lớn là do tôi và gia đình tôi hỗ trợ. Mẹ chồng nghi ngờ tôi “âm thầm tính toán”, sợ sau này ly hôn sẽ giành hết tài sản.

Tôi choáng váng. Hóa ra trong mắt bà, tôi chưa bao giờ là con dâu, mà chỉ là một mối nguy.

Đúng ngày thứ bảy, mẹ chồng gọi lại. Giọng bà vẫn lạnh, nhưng có chút dè dặt:
“Mai con về.”

Tôi nắm chặt điện thoại, trong lòng trào lên một nỗi sợ mơ hồ. Tôi biết, khi quay lại căn nhà ấy, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.

Sáng hôm sau, tôi trở về nhà chồng. Không khí nặng nề đến mức tôi có thể cảm nhận được ngay khi bước qua ngưỡng cửa. Mẹ chồng ngồi sẵn ở phòng khách, trước mặt là một xấp giấy tờ.

Bà nhìn tôi, không vòng vo:
“Mẹ gọi con về là để nói rõ. Mẹ không tin con.”

Từng lời như dao cứa. Bà nói rằng bà sợ tôi lợi dụng con trai bà, sợ tôi chiếm đoạt tài sản, sợ tôi “giả vờ ngoan hiền”. Tôi ngồi im nghe hết, nước mắt rơi lúc nào không hay.

Tôi bình tĩnh đặt lên bàn toàn bộ giấy tờ chứng minh số tiền gia đình tôi đã đưa khi mua nhà, cùng bản thỏa thuận tài sản mà vợ chồng tôi từng lập trước khi cưới – thứ mà chồng tôi luôn tôn trọng nhưng chưa từng cho mẹ anh xem.

“Mẹ nghi ngờ con, con chấp nhận. Nhưng con không thể sống cả đời trong sự ngờ vực này.” – tôi nói, giọng run nhưng rõ ràng.

Chồng tôi đứng bên cạnh, im lặng rất lâu. Rồi anh nắm tay tôi, lần đầu tiên đứng về phía tôi trước mặt mẹ:
“Nếu mẹ không tôn trọng vợ con, thì con xin phép ra ở riêng.”

Căn phòng chìm vào im lặng. Tôi nhìn thấy sự sững sờ trong mắt mẹ chồng – có lẽ bà không ngờ con trai mình lại lựa chọn như vậy.

Cuối cùng, bà không xin lỗi. Nhưng bà cũng không giữ tôi lại bằng mệnh lệnh nữa.

Tối hôm đó, tôi và chồng thu dọn đồ, rời khỏi căn nhà ấy. Tôi biết, cuộc hôn nhân này vừa trải qua một vết nứt lớn. Nhưng ít nhất, tôi đã học được một điều: im lặng nhẫn nhịn không phải lúc nào cũng giữ được hạnh phúc.

Cuộc gọi lúc nửa đêm năm ấy đã thay đổi tất cả. Và có lẽ, đó cũng là khoảnh khắc tôi thực sự trưởng thành trong vai trò của một người vợ.