“Mày tưởng mang 200 triệu về đây là đại ân với gia đình tao sao? Ở nhờ thì biết thân biết phận!”
Câu nói như nhát dao xuyên qua tim Nga. Cô đứng chết lặng sau cánh cửa khép hờ, tim đập thình thịch, như muốn nổ tung trong lồng ngực. Đôi chân run lẩy bẩy, chỉ một bước nữa thôi cô đã ngã quỵ. Không ai biết rằng, người chị dâu dịu dàng ngày thường, người anh trai luôn chở che năm nào, lại có thể nói ra những lời ấy khi tưởng cô không nghe thấy.
Nguyễn Thị Minh Nga, 29 tuổi, vừa trải qua một cuộc ly hôn đầy tổn thương sau ba năm chung sống với Khánh – một người đàn ông có tiền, có địa vị, nhưng lại thiếu trái tim. Họ cưới nhau vội vàng trong những năm tháng tuổi trẻ mơ mộng, để rồi tỉnh giấc trong một cuộc sống đầy ngột ngạt và kiểm soát. Anh ta giàu, nhưng sự giàu có ấy chỉ khiến Nga thấy mình nhỏ bé và vô dụng. Cuối cùng, Nga rời đi với một khoản chia tay là 200 triệu đồng – số tiền mà Khánh đưa ra như để “mua” lại sự im lặng.
Không cha mẹ, không bạn thân đủ thân để ngỏ lời, Nga chỉ còn một nơi để nương tựa – nhà anh trai ruột, anh Minh, sống ở ngoại ô Hà Nội, cùng vợ là chị Thủy và một bé trai 6 tuổi.
Căn nhà 2 tầng, mái thái màu xanh lơ, nằm lọt thỏm giữa dãy phố buôn bán sầm uất. Anh Minh làm kỹ sư xây dựng, còn chị Thủy bán mỹ phẩm online tại nhà. Khi Nga đề nghị được ở nhờ vài tháng để ổn định tâm lý và tìm việc, chị Thủy cười nhẹ:
“Chị em với nhau mà em khách sáo vậy, cứ coi đây là nhà mình.”
Nga tin lời ấy. Cô tin vào sự cởi mở mà chị dâu thể hiện. Cô tin anh trai vẫn là người luôn dang tay che chở như ngày cô còn nhỏ. Nhưng cô đã quên mất, thời gian thay đổi lòng người. Và hôm nay, cô đã nghe thấy điều không nên nghe thấy…
Sáng hôm đó, Nga dậy sớm hơn thường lệ. Đêm qua cô mất ngủ, trằn trọc cả đêm trong căn phòng nhỏ tầng hai – vốn là kho chứa đồ, được dọn dẹp sơ sài để cô tạm ở. Nga đi xuống tầng một định pha trà thì nghe thấy tiếng thì thầm từ trong phòng ngủ vang ra.
Chị Thủy nói, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
“Anh à, em nói thật, nó ở mãi thế này em chịu không nổi. Em vừa đi đếm lại tiền tiết kiệm, giờ nó rút ra 200 triệu, lại chưa có việc, ở đây ăn không ngồi rồi. Nó có phải trẻ con đâu. Ly hôn thì kệ nó, ai biểu không biết giữ chồng.”
Anh Minh thở dài:
“Ừ… nhưng dẫu sao cũng là em gái anh. Nó không có ai ngoài anh cả.”
“Thì anh giúp thì giúp, nhưng em nói thẳng, em không chịu cảnh phải hầu thêm một người lớn nữa. Nó ở đây thêm một tháng là em bứt rứt. Mình còn có con nữa.”
Tim Nga lạnh ngắt. Cô lùi bước về phòng, không pha trà nữa. Một cảm giác nhục nhã và lạc lõng tràn ngập.
Những ngày sau đó, Nga sống như một chiếc bóng. Cô cố gắng phụ chị Thủy việc nhà, chăm cháu, giặt giũ, nấu ăn… nhưng mọi cố gắng của cô dường như không làm không khí bớt nặng nề. Ánh mắt chị dâu vẫn lơ đãng, lời nói vẫn lạnh tanh. Cô cảm nhận rõ ràng mình chỉ là “người dưng trong nhà này”, một vật cản tạm thời mà ai cũng đang chờ ngày biến mất.
Có lần Nga để quên vỏ hộp sữa trong bồn rửa, chị Thủy nói trước mặt con trai:
“Người lớn mà ở nhờ còn bày bừa, sao mà làm gương được?”
Nga cúi đầu xin lỗi. Thằng bé thì hỏi ngây thơ:
“Mẹ ơi, sao dì Nga không có nhà?”
Không ai trả lời.
Trong lúc chật vật tìm việc, Nga nhận ra: ra đi khỏi cuộc hôn nhân không có nghĩa là sẽ tìm lại tự do ngay lập tức. Sự lạnh lùng từ gia đình, sự khắt khe từ người thân ruột thịt khiến cô hiểu rằng: đôi khi, mất mát không chỉ đến từ ly hôn, mà từ chính những người ta từng tin tưởng nhất.
Một ngày nọ, Nga nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ – Hương, bạn học cấp ba, hiện làm trong ngành truyền thông.
“Mày vẫn ở Hà Nội à? Tao đang cần một người phụ trợ cho dự án nội dung, có muốn thử không?”
Nga như người sắp chết đuối vớ được phao.
“Có! Tao làm được. Bất cứ việc gì!”
Hương cho cô công việc viết bài PR, lương không cao nhưng đủ để bắt đầu. Quan trọng hơn, cô được làm việc từ xa – điều kiện phù hợp nhất với hoàn cảnh hiện tại.
Tối hôm đó, Nga ngồi bên cửa sổ căn phòng nhỏ, nhìn ra khoảng sân sau nơi cây khế nhà anh trai vẫn trổ hoa. Gió mùa hè dịu nhẹ, hương khế thoang thoảng. Dù lòng nặng trĩu, Nga vẫn thì thầm một mình:
“Mình không thể mãi sống nhờ, không thể mãi bị thương hại. Phải sống lại… cho mình.”
Nga quyết định: cô sẽ dọn ra khỏi đây sau khi nhận được lương tháng đầu tiên.
Tròn một tháng sau cuộc trò chuyện định mệnh đó, Minh Nga rời khỏi căn nhà của anh trai trong một buổi sáng oi ả đầu tháng Bảy. Không ai tiễn, không nước mắt bịn rịn. Chị Thủy thậm chí còn giả vờ bận livestream bán hàng khi Nga dắt vali xuống cầu thang.
Chỉ có bé Bin, cháu cô, chạy theo và nói:
“Dì Nga đi đâu thế? Bao giờ dì về chơi với Bin nữa?”
Nga cúi xuống, ôm cháu vào lòng, mắt cay xè.
“Dì đi làm rồi. Lúc nào Bin nhớ, bảo ba chở qua nhà dì nha.”
Căn phòng mới của Nga là một gác trọ nhỏ cuối một con hẻm ở quận Cầu Giấy. Diện tích vỏn vẹn 15 mét vuông, mái tôn thấp, mỗi khi trời nắng lên là nóng như thiêu. Nhưng nó là của cô – không ai đuổi, không ai nhắc nhở, không ai khinh thường.
Tiền thuê 1 triệu rưỡi một tháng, điện nước tính riêng. Nga mua nồi cơm điện cũ, cái bếp hồng ngoại, vài bộ quần áo second-hand và một cái quạt máy. Đêm đầu tiên ngủ trên chiếc nệm trải sàn, không máy lạnh, mồ hôi nhễ nhại, Nga vẫn cảm thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết. Ít nhất đây là sự nghèo tự chọn, không phải cảnh ăn nhờ ở đậu.
Công việc với Hương tiến triển tốt. Ban đầu chỉ là viết các bài quảng cáo ngắn, sau Hương tin tưởng giao thêm nội dung phát triển thương hiệu cho các dự án nhỏ. Tiền không nhiều, nhưng ổn định. Nga siêng năng, tỉ mỉ, sẵn sàng học lại từ đầu. Mỗi ngày, cô làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, đọc tài liệu, học viết, rèn kỹ năng chỉnh sửa hình ảnh cơ bản.
Cô mua một bàn làm việc nhỏ, kê sát cửa sổ để tận dụng ánh sáng. Mỗi buổi sáng, cô đun nước pha trà, mở laptop cũ, ngồi vào bàn, cảm giác mình là chính mình, không phải cái bóng tạm thời trong nhà người khác.
Rồi một ngày, Hương gọi điện, giọng hồ hởi:
“Công ty đối tác mời tao làm dự án truyền thông du lịch, họ cần người đi viết trải nghiệm. Mày đi được không? Tao ứng cử mày đó.”
Nga sững người. Đi xa, trải nghiệm, viết về thế giới ngoài kia? Đó là điều cô chưa bao giờ dám nghĩ tới từ sau ly hôn.
“Tao đi.” Nga trả lời chắc nịch. “Tao cần bước ra.”
Chuyến đi đầu tiên là tới Tam Đảo. Nga mang theo cuốn sổ nhỏ và máy ảnh cũ. Cô ghi chép tỉ mỉ từ món bún suối đến cảm giác sương mù tràn vào cổ áo lúc sáng sớm. Cô bắt đầu viết những dòng miêu tả có hồn, có chiều sâu – không còn là những đoạn quảng cáo vô cảm. Đêm về, cô gửi bài viết cho Hương. Một tuần sau, bài được đăng, nhận được hàng ngàn lượt chia sẻ.
Người ta bắt đầu biết đến bút danh “Minh Nga” trên các blog du lịch. Một số bên nhỏ lẻ nhắn tin mời hợp tác. Tiền thu nhập của Nga tăng gấp đôi, rồi gấp ba. Cô vẫn sống trong căn gác trọ nhỏ, nhưng mua được máy tính mới, sách viết và bắt đầu để dành – chẳng phải để dựa vào ai nữa, mà để làm chủ cuộc sống.
Một chiều cuối năm, Nga về thăm nhà anh Minh sau nhiều tháng. Cô mua quà cho cháu, cho cả chị Thủy – hộp serum hàng xách tay mà chị từng bán. Lúc cô bước vào, chị Thủy lúng túng:
“Ô, Nga về chơi hả? Bữa giờ thấy em viết báo, nổi tiếng ghê.”
Anh Minh nhìn cô, ánh mắt có phần hối lỗi:
“Anh nghe cháu nó kể em dọn ra ở, anh cũng buồn. Lúc đó… thôi thì, anh sai rồi.”
Nga mỉm cười, dịu dàng nhưng dứt khoát:
“Không sao đâu anh. Em cũng nên đi để tự lớn. Cảm ơn vì đã cho em chỗ ở khi em không còn gì. Giờ thì em ổn rồi.”
Tối hôm đó, Nga ngồi xe buýt trở về căn phòng nhỏ của mình. Gió lạnh táp vào mặt, nhưng trong lòng cô ấm lạ kỳ.
Cô mở điện thoại, nhận được email từ một tạp chí du lịch quốc tế:
“Chúng tôi rất ấn tượng với phong cách viết của bạn. Bạn có hứng thú cộng tác chuyên mục ‘Trải nghiệm Việt Nam’ trong 6 tháng tới không?”
Nga bật cười – nhẹ nhàng, thanh thản. Cô mở laptop, viết dòng đầu tiên của bài viết mới:
“Từ một mái nhà lạnh giá, tôi đã học được cách sống ấm áp lại từ chính nơi nhỏ bé nhất…”