Họ nghĩ tôi sẽ cúi đầu cam chịu, khi bồ của chồng ngang nhiên xuất hiện, ôm cái bụng mang thai trước mặt cả nhà. Một cuộc họp gia đình được mở ra, từng lời ép buộc ly hôn lạnh lùng như dao cắt. Tôi im lặng đến phút cuối, chỉ khẽ mỉm cười và nói một câu khiến cả phòng chết lặng. Bà nội chưa từng bế cháu, chỉ giỏi mua đồ chơi lấy tiếng, còn người thức trắng đêm chăm con tôi… là bà ngoại. Và đó mới chỉ là khởi đầu của cú lật ngược số phận.…

Họ nghĩ tôi sẽ khóc. Ít nhất là cúi đầu cam chịu. Hoặc nổi điên, gào lên như những người đàn bà bị phản bội khác mà họ từng xem trên phim truyền hình. Nhưng không. Tôi im lặng.

Buổi chiều hôm đó, nhà chồng tôi đông đủ hiếm thấy. Bà nội ngồi giữa, tay lần tràng hạt, gương mặt nghiêm nghị. Ba mẹ chồng ngồi hai bên, còn chồng tôi – Minh – thì cúi đầu như một kẻ phạm tội đang chờ tuyên án. Và bên cạnh anh ta là Lan, người phụ nữ mang thai sáu tháng, cái bụng nhô lên không hề giấu giếm, tay đặt hờ lên eo Minh một cách khiêu khích.

Tôi bước vào, chào hỏi đầy đủ. Không ai đáp. Không khí lạnh lẽo đến mức nghe rõ tiếng quạt quay.

Bà nội mở lời trước, giọng khô khốc:
– Chuyện đến nước này rồi, chúng ta nói thẳng. Minh và Lan có con. Cái thai là máu mủ nhà này. Con là vợ, nên biết đường rút lui cho êm thấm.

Mẹ chồng tiếp lời, nhẹ nhàng hơn nhưng không kém phần sắc bén:
– Con với Minh cưới nhau bảy năm, chỉ có một đứa con gái. Nhà này cần cháu đích tôn. Lan đã mang thai con trai. Ly hôn là hợp tình hợp lý.

Từng câu nói như dao cắt. Tôi nhìn con gái mình đang chơi ở góc nhà, không hiểu chuyện người lớn, vẫn vô tư xếp hình. Không ai trong căn phòng đó để ý đến con bé, ngoài tôi.

Cuộc họp tiếp diễn bằng những lời “phân tích” thiệt hơn. Họ nhắc công lao nhà chồng, nhắc tôi không sinh được con trai, nhắc Lan “lỡ dại” nên cần được bảo vệ. Minh không nói gì. Sự im lặng của anh ta còn tàn nhẫn hơn mọi lời buộc tội.

Đến phút cuối, bà nội quay sang tôi:
– Con có ý kiến gì không?

Tôi đứng dậy. Cả phòng dõi theo, chờ đợi một màn van xin hoặc ít nhất là sự uất ức. Nhưng tôi mỉm cười. Một nụ cười rất nhẹ.

– Con chỉ nói một câu thôi. Bà nội chưa từng bế cháu gái con một lần nào. Bà chỉ giỏi mua đồ chơi để lấy tiếng với hàng xóm. Còn người thức trắng đêm chăm con con, người đưa đón đi học, người lo từng bữa ăn… là bà ngoại.

Căn phòng chết lặng.

Tôi cúi đầu chào, nắm tay con gái, bước ra khỏi nhà chồng trong ánh mắt sững sờ của tất cả. Không ai biết rằng, đó mới chỉ là khởi đầu.

Tôi dọn về nhà mẹ đẻ ngay trong tối hôm đó. Không khóc. Thật sự không. Có lẽ vì nước mắt đã cạn từ lâu, từ những đêm tôi bế con sốt cao một mình, từ những lần Minh nói “em ráng chịu, mẹ anh khó tính”.

Mẹ tôi không hỏi nhiều. Bà chỉ nấu một nồi cháo, đặt trước mặt con gái tôi, rồi quay sang tôi:
– Con nghỉ ngơi đi. Chuyện còn lại để mẹ lo.

Những ngày sau đó, phía nhà chồng liên tục gọi điện. Lúc đầu là ép buộc ký đơn ly hôn nhanh gọn. Sau đó là hứa hẹn “chia cho chút tài sản cho có tình”. Tôi không bắt máy. Tôi đang bận.

Bận gặp luật sư.

Bảy năm làm vợ, tôi không chỉ ở nhà chăm con như họ nghĩ. Tôi là người đứng tên công ty nhỏ mà Minh và tôi cùng gây dựng. Mọi hợp đồng, giấy tờ pháp lý đều qua tay tôi. Minh giỏi giao tiếp, còn tôi là người giữ sổ sách, dòng tiền, và quan trọng nhất: chữ ký.

Lan mang thai, nhưng cô ta không biết rằng công ty Minh khoe khoang chính là tài sản chung, và phần đóng góp của tôi chiếm hơn 70%. Luật sư nhìn tôi, khẽ gật đầu:
– Chị không yếu thế như họ tưởng.

Chưa hết.

Tôi nộp đơn yêu cầu giám định ADN đối với cái thai của Lan. Không phải vì nghi ngờ đứa bé không phải con Minh, mà vì quy trình pháp lý. Khi chưa có kết quả, Minh không thể đơn phương đưa cô ta và đứa bé vào danh sách thừa kế hay hộ khẩu.

Tin đó lan về nhà chồng nhanh hơn tôi tưởng.

Bà nội gọi điện, giọng không còn cứng rắn:
– Con làm vậy có ác quá không? Dù sao đứa bé cũng là cháu bà.

Tôi trả lời rất bình thản:
– Khi bà nói cháu gái con không đủ tư cách ở lại nhà này, bà có nghĩ cho nó không?

Lần đầu tiên, đầu dây bên kia im lặng.

Minh tìm đến nhà mẹ tôi. Anh ta nói xin lỗi, nói hối hận, nói Lan chỉ là “sai lầm”. Tôi nhìn người đàn ông từng là chồng mình, chỉ thấy xa lạ.

– Anh xin quyền nuôi con. Anh là bố.

Tôi lắc đầu:
– Anh chưa từng thức đêm chăm con một lần. Anh lấy gì để giành?

Tôi không cần trả thù. Tôi chỉ cần công bằng.

Và công bằng đang nghiêng về phía tôi.

Phiên tòa ly hôn diễn ra sau đó ba tháng. Lan không đến. Nghe nói cô ta bị sốc khi biết Minh không thể chuyển tài sản sang tên cô ta như đã hứa. Cái bụng bầu từng là “bùa hộ mệnh” giờ trở thành gánh nặng.

Tòa tuyên tôi được quyền nuôi con hoàn toàn. Minh phải cấp dưỡng hàng tháng. Công ty được chia theo tỷ lệ đóng góp – tôi giữ phần lớn cổ phần, Minh chỉ còn cái danh.

Bà nội xuất hiện sau phiên tòa, chống gậy đến trước mặt tôi. Bà nhìn cháu gái tôi, ánh mắt phức tạp.
– Cho bà bế cháu một chút được không?

Con bé ngước nhìn tôi. Tôi cúi xuống, hỏi nhỏ:
– Con có muốn không?

Nó lắc đầu, nép vào lòng tôi. Tôi không nói gì thêm. Sự từ chối ấy đủ rõ ràng.

Vài tháng sau, tôi nghe tin Minh và Lan sống không hạnh phúc. Công việc lao đao, tiền bạc thiếu thốn. Gia đình nhà chồng bắt đầu trách Lan “phá hoại”. Nhưng tất cả đã không còn liên quan đến tôi nữa.

Tôi mở rộng công ty, thuê thêm nhân sự. Buổi tối, tôi đưa con đi học vẽ, cuối tuần về quê với ông bà ngoại. Mẹ tôi vẫn là người thức trắng khi cháu ốm, vẫn là người đứng sau tôi trong mọi quyết định lớn.

Một lần tình cờ gặp lại mẹ chồng ở siêu thị. Bà nhìn tôi, giọng chùng xuống:
– Ngày đó… nếu mẹ đối xử với con khác đi…

Tôi mỉm cười, không cay nghiệt, cũng không oán trách:
– Chuyện đã qua rồi mẹ ạ. Con chỉ mong sau này, bà nội nào cũng biết rằng cháu gái hay cháu trai đều là cháu, và người phụ nữ từng im lặng không có nghĩa là yếu đuối.

Tôi bước đi, tay nắm chặt tay con gái. Phía sau, quá khứ khép lại.

Họ từng nghĩ tôi sẽ cúi đầu cam chịu.
Nhưng họ quên mất: một người mẹ có thể im lặng, nhưng không bao giờ khuất phục.