Tôi lấy chồng năm 26 tuổi, khi công việc ổn định, có trong tay một căn nhà nhỏ đứng tên riêng do bố mẹ cho trước hôn nhân. Ngày cưới, chồng tôi nói thẳng: “Nhà bố mẹ chật, hay mình về nhà em ở tạm vài năm, đỡ tốn tiền thuê.” Tôi tin tưởng gật đầu, nghĩ đơn giản là vợ chồng giúp đỡ nhau.
Ba tháng sau cưới, bố mẹ chồng cùng em gái chồng dọn tới. Mẹ chồng bảo: “Ở nhờ vài năm thôi, khi nào tụi tao xây được nhà khác sẽ đi.” Tôi không phản đối, vì nghĩ gia đình, có sao đâu.
Nhưng “vài năm” ấy kéo dài đúng 3 năm, và tôi dần nhận ra mình không còn là chủ nhà.
Mẹ chồng tự ý sửa sang phòng ốc, chuyển đồ đạc của tôi ra kho. Em chồng thì coi căn phòng lớn nhất như của mình, gọi thẳng đó là “phòng con”. Tôi góp ý, mẹ chồng gạt đi:
— Nhà của vợ chồng mày, thì cũng là nhà của tao.
Chồng tôi im lặng. Lần nào tôi nhắc, anh cũng nói:
— Thôi nhịn chút đi em, mẹ già rồi.
Đỉnh điểm là khi em chồng thông báo sắp cưới. Cả nhà rộn ràng chuẩn bị. Tôi mừng cho nó, còn chủ động hỏi cần giúp gì.
Cho đến một buổi tối, tôi vô tình nghe mẹ chồng nói chuyện điện thoại ngoài sân:
— Ừ, của hồi môn thì tao cho tụi nó căn nhà này, đứng tên con gái tao cho yên tâm.
Tôi chết lặng.
Căn nhà bố mẹ ruột tôi cho, giấy tờ đứng tên tôi trước khi cưới, bỗng nhiên bị coi như của hồi môn cho người khác.
Tôi bước ra hỏi thẳng. Mẹ chồng không hề lúng túng:
— Mày lấy chồng thì của cải cũng là của nhà chồng. Em nó cưới, chị nhường lại cái nhà có sao đâu.
Chồng tôi cúi đầu, không nói một lời.
Tôi khóc suốt đêm. Nhưng sáng hôm sau, tôi không cãi, không la. Tôi im lặng.
Ba tháng tiếp theo, tôi vẫn cư xử bình thường. Nhà trai tới hỏi cưới, tôi tiếp đón niềm nở. Không ai biết rằng tôi đang chờ đúng ngày dạm ngõ.
Bởi vì có những sự thật, không cần nói sớm.
Nói đúng lúc, mới khiến người khác hoảng hốt bỏ chạy.
Ngày dạm ngõ diễn ra tại chính căn nhà ấy. Mẹ chồng vui vẻ khoe với nhà trai từng góc, nói đây sẽ là nơi hai vợ chồng trẻ sinh sống sau cưới. Nhà trai nghe vậy thì mừng ra mặt, liên tục gật gù khen “gia đình thông gia có điều kiện”.
Tôi ngồi im từ đầu buổi, chỉ rót nước, không xen lời. Mẹ chồng thỉnh thoảng liếc tôi, chắc nghĩ tôi đã chấp nhận số phận.
Đến lúc bàn chuyện của hồi môn, mẹ chồng đứng dậy, nói rành rọt:
— Nhà này, tôi cho con gái tôi đứng tên, coi như vốn liếng ban đầu.
Nhà trai vỗ tay tán thưởng.
Lúc ấy, tôi mới nhẹ nhàng đứng lên, mở cặp hồ sơ đã chuẩn bị sẵn. Tôi đặt từng tờ giấy lên bàn: sổ đỏ, hợp đồng tặng cho nhà, giấy xác nhận tài sản trước hôn nhân.
Tôi nói rất bình tĩnh:
— Cháu xin phép đính chính. Căn nhà này là tài sản riêng của cháu, được bố mẹ ruột cho trước khi kết hôn. Pháp luật không cho phép ai khác toàn quyền định đoạt.
Cả phòng im phăng phắc.
Tôi quay sang nhà trai:
— Nếu bác đang nghĩ đây là của hồi môn cho con trai bác, thì e là có sự nhầm lẫn rất lớn.
Mẹ chồng tái mặt, gắt lên:
— Mày làm cái trò gì vậy hả?
Tôi vẫn giữ giọng đều đều:
— Cháu chỉ nói sự thật. Ba năm nay gia đình mình ở nhờ nhà cháu.
Nhà trai bắt đầu xì xào. Bố chú rể hỏi thẳng:
— Vậy sau cưới, hai đứa ở đâu?
Mẹ chồng ú ớ, quay sang tôi cầu cứu bằng ánh mắt, nhưng tôi không nhìn.
Em chồng run run, nhìn chồng sắp cưới. Anh ta kéo tay em đứng dậy:
— Xin phép hai bác, chuyện này… chúng con cần suy nghĩ lại.
Chỉ trong vòng 10 phút, nhà trai xin phép ra về, không hẹn ngày gặp lại.
Cánh cổng khép lại, mẹ chồng quay sang tát tôi một cái. Chồng tôi đứng im, không can.
Tôi chỉ nói một câu:
— Con đã nhịn đủ rồi.
Sau ngày dạm ngõ tan vỡ, căn nhà từng ồn ào bỗng trở nên ngột ngạt lạ thường. Em chồng đóng cửa phòng suốt ngày, khóc đến sưng mắt. Mẹ chồng thì thay đổi hẳn thái độ, từ ngọt nhạt sang cay nghiệt, nhìn tôi như kẻ thù không đội trời chung. Bà không thèm nói chuyện trực tiếp nữa, chỉ buông những câu bóng gió:
— Có loại đàn bà, ăn ở với nhà chồng mà lúc nào cũng toan tính hơn thua.
Tôi nghe, nhưng không còn thấy đau.
Chồng tôi sau cú sốc hôm đó mới bắt đầu hoảng. Anh trách tôi “quá đáng”, nói lẽ ra tôi nên nói trước với anh để tìm cách giải quyết êm thấm. Tôi nhìn anh, lần đầu tiên hỏi thẳng:
— Ba năm nay anh có bao giờ đứng ra bảo vệ em chưa?
Anh im lặng.
Chính sự im lặng đó khiến tôi hiểu rằng, dù tôi có nhịn thêm 10 năm nữa, kết cục cũng không khác.
Một buổi tối, em chồng chạy ra phòng khách, gào lên trong nước mắt:
— Chị vừa lòng chưa? Chồng sắp cưới bỏ em rồi!
Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào nó:
— Em mất một người đàn ông, còn chị suýt mất cả cuộc đời mình.
Nó câm lặng.
Ba ngày sau, tôi thu dọn đồ đạc. Không cãi vã, không nước mắt. Tôi chỉ mang theo những thứ thật sự thuộc về mình. Trước khi đi, tôi đặt bản photo sổ đỏ lên bàn, nói rõ ràng:
— Gia đình mình có một tháng để thu xếp. Sau đó, con sẽ yêu cầu mọi người rời khỏi nhà.
Mẹ chồng la hét, nói tôi vô ơn, nói tôi ác độc. Nhưng lần này, tôi không còn sợ mang tiếng.
Tôi chuyển về nhà bố mẹ ruột. Đêm đầu tiên ngủ lại căn phòng cũ, tôi khóc. Không phải vì tiếc cuộc hôn nhân, mà vì tiếc 3 năm tuổi trẻ đã dùng để chịu đựng thay vì bảo vệ bản thân.
Một tuần sau, tôi nộp đơn ly hôn.
Khi nhận được giấy triệu tập, chồng tôi mới thực sự hoảng loạn. Anh đến tìm tôi liên tục, hứa sẽ ra ở riêng, sẽ cắt đứt với mẹ. Nhưng những lời hứa đó đến quá muộn. Tôi không còn tin vào một người đàn ông chỉ biết tỉnh ngộ khi mất đi tất cả.
Tại tòa, mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Giấy tờ rõ ràng, tài sản minh bạch. Không ai có thể tranh cãi. Mẹ chồng không dám xuất hiện, chỉ nhờ luật sư hỏi xem có cách nào “thương lượng” được không.
Không có thương lượng nào cả.
Căn nhà là của tôi. Pháp luật đứng về phía tôi.
Sau ly hôn, tôi bán căn nhà đó. Tôi không muốn giữ lại nơi từng khiến mình tổn thương. Tôi mua một căn hộ nhỏ hơn, đủ cho một người sống thoải mái. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Vài tháng sau, tôi nghe tin em chồng bị nhà trai từ chối hoàn toàn. Không phải chỉ vì chuyện căn nhà, mà vì họ nhận ra gia đình này quen coi của người khác là của mình. Họ sợ sau cưới, mọi rắc rối sẽ lặp lại.
Mẹ chồng tìm đến tôi hai lần. Lần đầu, bà khóc, nói bà sai, nói vì thương con gái nên mờ mắt. Lần thứ hai, bà nói giá như tôi đừng làm căng đến vậy.
Tôi chỉ đáp một câu:
— Nếu ngày đó con không làm căng, người mất trắng là con.
Tôi không oán hận, nhưng cũng không quay đầu.
Giờ đây, tôi sống một mình, tự do và bình yên. Tôi hiểu ra rằng:
Im lặng không phải lúc nào cũng là đức hy sinh. Có những lúc, im lặng chính là đồng lõa với bất công.
Tôi không phá hỏng hạnh phúc của ai cả.
Tôi chỉ giữ lại hạnh phúc cho chính mình.



