Anh ái nhà nội đến mức… tháng nào cũng đều đặn gửi 15 triệu.
Còn nhà tôi? Chưa từng nhận nổi một đồng.
“Anh vừa chuyển tiền cho bà nội rồi đấy,” anh nói, giọng nhẹ tênh như đang khoe một việc rất đáng tự hào.
“Em xem tháng này có gì ngon thì đặt thêm gửi về quê cho các cụ. Phận làm con, báo hiếu là cái đức để đời.”
Tôi cúi đầu.
Bát cơm trắng trước mặt bỗng nhạt thếch. Miếng cơm vừa đưa lên miệng đã nghẹn lại, kẹt cứng nơi cổ họng, nuốt không trôi mà nhả cũng chẳng đành.
Chúng tôi cưới nhau năm năm. Năm năm đó, tháng nào anh cũng đều đặn gửi tiền về nhà nội. Ban đầu là 5 triệu, rồi 10, và giờ là 15 triệu. Tôi chưa từng phản đối. Tôi hiểu đạo làm con, hiểu chữ hiếu. Nhưng điều khiến tôi đau không phải là số tiền, mà là sự so sánh âm thầm nhưng sắc lạnh.
Nhà nội anh khá giả. Bố mẹ anh có lương hưu, có đất, có nhà cho thuê. Còn nhà tôi, bố mất sớm, mẹ buôn bán lặt vặt ở chợ quê, em trai còn đang học đại học. Vậy mà suốt năm năm qua, chưa một lần anh chủ động hỏi: “Nhà em dạo này thế nào?” hay “Có cần anh phụ gì không?”
Có lần mẹ tôi nhập viện vì tai biến nhẹ. Tôi rụt rè nói với anh, chỉ xin 5 triệu để gửi về phụ mẹ tiền thuốc. Anh im lặng rất lâu rồi thở dài:
“Nhà anh đang cần sửa mộ tổ. Em thông cảm, để tháng sau nhé.”
Tháng sau không bao giờ đến.
Bữa cơm hôm đó, anh vẫn nói chuyện nhà nội bằng giọng đầy hào hứng. Nào là bà nội khen anh hiếu thảo, nào là cô chú trong họ lấy anh ra làm gương. Tôi lặng lẽ dọn bát, cảm giác mình như người ngoài trong chính căn nhà của mình.
Đêm xuống, tôi nằm quay lưng lại phía anh. Nước mắt thấm ướt gối. Tôi tự hỏi: mình là vợ anh, hay chỉ là người ở chung nhà, có nhiệm vụ phụ anh hoàn thành chữ hiếu với gia đình anh?
Sự việc chưa dừng ở đó.
Một tuần sau, mẹ tôi gọi lên, giọng run run:
“Con ơi, mẹ chắc phải bán mảnh vườn sau nhà. Mẹ không kham nổi nữa…”
Tôi siết chặt điện thoại. Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ khiến chính tôi cũng thấy sợ: nếu tôi im lặng thêm nữa, có lẽ tôi sẽ mất cả gia đình mình.
Và đó là lúc tôi quyết định… không nuốt trôi bát cơm nhạt này thêm lần nào nữa.
Tối hôm đó, tôi đợi anh ăn xong, tắt tivi, mới lên tiếng. Giọng tôi bình tĩnh đến lạ.
“Anh này, em muốn nói chuyện về tiền.”
Anh ngước lên, hơi nhíu mày.
“Lại chuyện gì nữa? Anh vẫn lo đủ cho gia đình mà.”
Tôi hít sâu.
“Gia đình nào? Gia đình anh hay gia đình mình?”
Câu hỏi khiến anh sững lại vài giây. Rồi anh cười nhẹ, kiểu cười của người nghĩ rằng đối phương đang quá nhạy cảm.
“Thì cũng là một thôi. Em đừng so đo.”
“Không so đo sao được,” tôi nói, tim đập thình thịch. “Năm năm qua, tháng nào anh cũng gửi 15 triệu về nhà anh. Nhà em chưa từng nhận một đồng. Mẹ em bệnh, em xin 5 triệu, anh bảo để tháng sau. Tháng sau không bao giờ tới.”
Anh đặt mạnh cốc nước xuống bàn.
“Em đang trách anh à? Báo hiếu cho bố mẹ anh là sai sao?”
“Không sai,” tôi đáp ngay. “Nhưng bỏ mặc bố mẹ em thì đúng à?”
Không khí trong phòng đặc quánh. Anh đứng dậy, đi qua đi lại.
“Em phải hiểu, anh là con trưởng. Trách nhiệm nặng lắm.”
Tôi cười buồn.
“Còn em? Em là con gái duy nhất. Trách nhiệm của em thì nhẹ hơn à?”
Anh im lặng. Sự im lặng đó như một câu trả lời rõ ràng hơn mọi lời nói.
Tôi tiếp tục, giọng đã bắt đầu run:
“Em không đòi hỏi anh phải gửi 15 triệu cho nhà em. Em chỉ cần sự công bằng. Chỉ cần anh coi bố mẹ em cũng là người thân.”
Anh quay lại, ánh mắt khó chịu.
“Em đang ép anh chọn bên đấy.”
Tôi lắc đầu.
“Không. Em đang nhắc anh nhớ rằng, khi anh cưới em, anh có thêm một gia đình.”
Cuộc nói chuyện kết thúc không lời xin lỗi, không thỏa hiệp. Anh bỏ vào phòng, đóng sầm cửa. Tôi ngồi lại một mình, cảm giác mệt mỏi lan khắp cơ thể.
Những ngày sau đó, anh lạnh nhạt. Tiền sinh hoạt anh vẫn đưa đủ, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện nhà tôi. Tôi biết, nếu tôi không làm gì đó, mọi thứ sẽ lại chìm vào im lặng như trước.
Cuối tháng, khi lương về, tôi chủ động chuyển 5 triệu cho mẹ. Không hỏi ý anh. Khi anh phát hiện, anh nổi giận.
“Em tự ý lấy tiền à?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đó là tiền em làm ra. Và đó là mẹ em.”
Lần đầu tiên, tôi thấy anh không còn chắc chắn. Anh nhận ra, tôi không còn là người vợ chỉ biết cúi đầu nuốt cơm nhạt.
Nhưng tôi cũng hiểu, sóng gió thật sự… vẫn còn ở phía trước.
Một tối cuối tuần, anh nói muốn về nhà nội ăn cơm. Tôi gật đầu, nhưng kèm theo một điều kiện.
“Ăn xong, mình qua thăm mẹ em.”
Anh sững người.
“Giờ à?”
“Vâng. Lâu rồi anh chưa về.”
Trên đường đi, anh im lặng. Tôi biết anh khó chịu, nhưng tôi không lùi nữa. Khi đến nhà mẹ, căn nhà nhỏ, ánh đèn vàng leo lét, mẹ tôi lom khom ra mở cửa. Thấy anh, bà cười hiền, nhưng trong mắt thoáng chút ngại ngùng.
Bữa cơm giản dị, chỉ có canh rau và cá kho. Anh ăn chậm, ít nói. Khi mẹ tôi vào trong lấy thuốc, tôi để yên cho hai người ở lại phòng khách.
Một lúc sau, tôi nghe tiếng anh khẽ hỏi:
“Mẹ uống thuốc này lâu chưa ạ?”
Giọng mẹ tôi run run:
“Cũng hơn nửa năm rồi con.”
Không khí lặng đi. Khi ra về, anh không nói gì. Nhưng đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh quay sang ôm tôi.
“Anh xin lỗi,” anh nói khẽ. “Anh quen nghĩ rằng nhà anh cần anh hơn.”
Tôi không khóc. Tôi chỉ nói:
“Em không cần anh bù đắp. Em cần anh công bằng.”
Từ tháng đó, anh vẫn gửi tiền về nhà nội, nhưng giảm xuống. Một khoản cố định khác được gửi về nhà tôi. Không nhiều, nhưng đều đặn. Quan trọng hơn, anh bắt đầu hỏi thăm, bắt đầu quan tâm thật sự.
Hôn nhân không đổ vỡ. Nhưng nó cũng không còn nguyên vẹn như trước. Chúng tôi học cách sống lại, bằng sự thẳng thắn và giới hạn rõ ràng.
Bát cơm của tôi, cuối cùng… đã không còn nhạt nữa.



