Tôi chưa bao giờ quên được khoảnh khắc đó. Trong lần khám sức khỏe định kỳ 1 tuổi của con tôi, bác sĩ nhi khoa nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tim tôi bắt đầu đập loạn. Ông không xem hồ sơ, cũng không hỏi thêm gì về cân nặng hay chiều cao của con như mọi lần. Ông chỉ nhìn tôi, rồi nhìn con, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì rất khó nói.
“Chị đi làm giờ hành chính?” ông hỏi.
Tôi gật đầu. “Dạ, vợ chồng em đều đi làm. Ban ngày có mẹ chồng em trông cháu.”
Ngay khi tôi vừa nhắc đến mẹ chồng, không khí trong phòng bỗng nặng hẳn xuống. Bác sĩ khẽ khép cửa, hạ giọng, nghiêng người sát lại. Ánh mắt ông nghiêm trọng đến đáng sợ:
“Chị hãy lắp camera giấu kín trong nhà. Càng sớm càng tốt.”
Tôi sững người. Trong đầu tôi lập tức bật ra hàng loạt suy nghĩ: mình có nghe nhầm không? Có phải ông quá thận trọng? Con tôi vẫn tăng cân, vẫn cười, vẫn ngủ. Tôi cười gượng, nói rằng chắc bác sĩ lo xa. Ông không cười theo. Ông chỉ nói thêm một câu:
“Tin tôi. Và đừng nói với bất kỳ ai.”
Tối hôm đó, tôi gần như không ngủ. Tôi tự trấn an rằng mình đang nghĩ quá nhiều. Mẹ chồng tôi là người kỹ tính, hay lo lắng thái quá, nhưng bà thương cháu. Ít nhất là tôi luôn tin như vậy. Những vết bầm nhỏ trên tay con, những lần con nôn trớ bất thường, những hôm quấy khóc vô cớ… tôi đều cho là do trẻ con hiếu động.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn mua camera. Một chiếc nhỏ, gắn kín trên kệ sách trong phòng khách, hướng thẳng về khu vực con tôi hay nằm chơi. Tôi không nói với chồng, cũng không nói với mẹ chồng. Tôi chỉ tự nhủ: xem cho yên tâm rồi tháo xuống.
Tối hôm sau, khi con đã ngủ, tôi mở điện thoại xem lại đoạn ghi hình ban ngày. Ban đầu, mọi thứ rất bình thường. Mẹ chồng bế cháu, cho ăn, ru ngủ. Tôi thở phào, cảm thấy mình thật nực cười vì đã nghi ngờ người trong nhà.
Rồi đến một đoạn vào gần trưa.
Con tôi khóc. Mẹ chồng không dỗ ngay. Bà nhìn quanh, rồi làm một việc khiến tôi chết lặng. Tôi không kêu lên được. Tôi cũng không khóc. Tôi chỉ thấy toàn thân mình lạnh toát, như thể có ai đó vừa kéo tôi ra khỏi chính cuộc đời tôi.
Đến khoảnh khắc đó, tôi biết: sau tối hôm đó, tôi sẽ không còn là tôi nữa.
Tôi tua đi tua lại đoạn video đó không biết bao nhiêu lần, chỉ mong mình đã nhìn nhầm. Nhưng không. Mỗi lần xem lại, hình ảnh càng rõ ràng, càng tàn nhẫn.
Con tôi khóc vì đói. Mẹ chồng tôi không pha sữa ngay. Bà đặt cháu xuống nệm, rút từ túi áo ra một chiếc khăn nhỏ đã gấp sẵn. Bà nhúng khăn vào cốc nước trên bàn, vắt sơ, rồi… nhét vào miệng con tôi. Không mạnh, không vội, nhưng đủ để tiếng khóc nghẹn dần thành những tiếng ú ớ yếu ớt.
Tôi run rẩy. Tôi hiểu ngay vì sao bác sĩ hỏi tôi ai là người trông con. Tôi hiểu vì sao con tôi hay nôn trớ, hay lờ đờ, và có những vết bầm nhỏ ở những vị trí rất “vô tình”. Bà không đánh. Bà không la. Bà làm mọi thứ vừa đủ để không để lại dấu vết rõ ràng.
Nhưng đó chưa phải là tất cả.
Ở một đoạn khác, khi con tôi vừa ăn xong và bắt đầu buồn ngủ, mẹ chồng tôi lại lay cháu dậy, không cho ngủ. Bà bấm điện thoại, gọi cho ai đó, giọng đầy lo lắng: “Cháu nó lại khó thở, chắc phải đưa đi viện thôi.” Mỗi lần như vậy, bà đều quay video, chụp ảnh, gửi cho họ hàng. Bà là người bà tận tụy trong mắt mọi người. Còn con tôi, chỉ là công cụ để bà nhận sự thương hại và chú ý.
Tôi ngồi thẫn thờ đến sáng. Khi chồng tôi dậy, tôi đưa anh xem toàn bộ video. Anh tái mặt, không nói được lời nào. Anh lớn lên trong sự kiểm soát của mẹ, quen với việc mọi quyết định đều do bà đưa ra. Nhưng lần này, anh không thể biện minh.
Chúng tôi không đối chất ngay. Tôi gọi điện cho bác sĩ nhi khoa, gửi video cho ông. Ông xác nhận nghi ngờ của mình: đây là hành vi gây hại có chủ đích, tinh vi, rất khó phát hiện nếu không có bằng chứng. Ông khuyên chúng tôi phải hành động cẩn thận, ưu tiên an toàn cho đứa trẻ.
Chiều hôm đó, tôi xin nghỉ làm, nói dối mẹ chồng rằng con sốt, tôi ở nhà chăm. Tôi khóa cửa phòng ngủ, ôm con vào lòng mà tay chân vẫn còn run. Lần đầu tiên sau rất lâu, con tôi ngủ một giấc dài, yên ổn, không giật mình, không nôn trớ.
Tối đến, chồng tôi nói chuyện với mẹ. Không to tiếng. Không buộc tội. Anh chỉ nói chúng tôi sẽ gửi con đi nhà trẻ sớm hơn dự định. Mẹ chồng tôi im lặng rất lâu, rồi bật khóc, nói rằng chúng tôi “bất hiếu”, rằng bà chỉ “quá lo cho cháu”.
Tôi đứng sau cánh cửa, nghe từng lời, và biết rằng gia đình mình sẽ không bao giờ còn như trước.
Chúng tôi chuyển nhà sau đó hai tháng. Không phải vì trốn chạy, mà vì tôi không thể tiếp tục sống trong không gian nơi con tôi từng bị tổn thương. Mẹ chồng tôi không còn được ở riêng với cháu. Mối quan hệ gia đình rạn nứt, nhưng không ai nói ra. Mọi thứ được phủ lên bằng lớp vỏ “vì lợi ích của đứa trẻ”.
Con tôi dần hồi phục. Những lần nôn trớ biến mất. Con ăn ngon, ngủ sâu, ánh mắt linh hoạt hơn. Bác sĩ nói rằng chúng tôi đã kịp thời. Nếu kéo dài thêm, hậu quả có thể nghiêm trọng hơn rất nhiều, cả về thể chất lẫn tâm lý.
Tôi thì không hồi phục nhanh như vậy.
Tôi bị ám ảnh bởi những đoạn video. Có những đêm tôi bật dậy chỉ vì nghe tiếng con trở mình. Tôi kiểm tra nhịp thở của con liên tục. Tôi không tin ai trông con ngoài chính mình và chồng. Tôi bắt đầu đi tư vấn tâm lý, học cách chấp nhận rằng nguy hiểm đôi khi không đến từ người lạ, mà từ chính những người ta tin tưởng nhất.
Chồng tôi cũng thay đổi. Anh không còn né tránh sự thật về mẹ mình. Anh học cách đặt ranh giới, dù điều đó khiến anh đau đớn. Chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều, nhưng cuối cùng, cả hai đều hiểu: nếu không cùng một phe, gia đình nhỏ này sẽ không thể đứng vững.
Mẹ chồng tôi chưa bao giờ thừa nhận những gì bà đã làm. Bà nói camera chỉ ghi lại “một khoảnh khắc hiểu lầm”. Bà nói tôi quá nhạy cảm. Có lẽ trong thế giới của bà, bà thực sự tin mình vô tội. Và tôi hiểu, có những sự thật không bao giờ có lời xin lỗi.
Một năm sau, tôi quay lại bệnh viện đó, lần này là để khám sức khỏe định kỳ cho con hai tuổi. Bác sĩ nhi khoa nhận ra tôi. Ông nhìn con tôi chạy nhảy khắp phòng, rồi nhìn tôi, khẽ gật đầu. Không cần thêm lời nào.
Nếu có điều gì tôi muốn nói với những người làm cha mẹ, thì đó là: hãy tin vào linh cảm của mình, và đừng sợ đối diện với sự thật, dù sự thật đó có phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ nhất trong cuộc đời bạn. Bởi vì khoảnh khắc bạn chọn bảo vệ con, bạn đã không còn là con người cũ nữa.
Và đôi khi, trở thành “một người khác” chính là cái giá cần thiết để con bạn được an toàn.



